Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 422: PN Bá Vương Hoa 2
Cập nhật lúc: 2024-09-26 15:31:17
Lượt xem: 38
Nhiều lắm cũng cảm thấy cô gái nhỏ thông minh lại thú vị, là một tài năng có thể đào tạo.
Cho dù đến một giây này, hắn cũng không cảm thấy mình có tình cảm đặc thù đối với Hàn Tĩnh Ngọc, chỉ là theo bản năng cảm thấy những người khác không xứng với cô mà thôi.
Những người đó đánh không lại cô ấy, đầu óc cũng không thông minh như cô ấy, người đàn ông như vậy lấy làm gì? Ủy khuất ah.
Đỗ Âu nghe xong lời này, ánh mắt có chút ngốc trệ.
"Người anh em, cậu chính là một con giáp qua đường mấy năm trước, nói không chừng Bá Vương Hoa cũng không nhớ rõ cậu. Cậu cũng không phải cha người ta, còn quan tâm nhân cô ấy ủy khuất hay không? Lời này cậu vỗ vào lương tâm của mình mà nói, có hợp lý không? Cậu có tin không?”
Khuyết Nghi Niên: "Tin ah.”
Đỗ Âu trêu chọc nói: "Vậy cậu nói xem, ai xứng đáng với cô ấy. Tìm bạn trai kiểu gì cô mới không ủy khuất.”
Khuyết Nghi Niên không nói lời nào.
Đỗ Âu lại nói: "Không ngời ý tứ của cậu là ai cũng không xứng với cô ấy, đời này người ta cũng đừng kết hôn, dù sao gả cho ai cũng ủy khuất!”
Khuyết Nghi Niên cau mày, không lên tiếng.
Đỗ Âu thở dài, vỗ vỗ trên vai hắn: "Cậu đủ rồi, đã như vậy còn nói không có hứng thú với người ta."
“Đi đi, nói bậy cái gì, cô bé chỉ là một em gái nhỏ không chịu thua."
Đỗ Âu cười cười, mới lười tranh giành với hắn.
Nghe ý tứ này của hắn, hắn cùng Bá Vương Hoa chỉ gặp mặt một lần, người ta cũng không nhất định nhận ra hắn còn muốn làm anh trai, đây là muốn ăn rắm.
Được rồi, người trong cuộc u mê người xem thanh tỉnh, hắn nha, chỉ chờ xem kịch hay.
Khuyết Nghi Niên rửa mặt xong, lúc nằm ở trên giường ngủ còn đang cân nhắc việc này, trong mộng sư tử nhỏ giương nanh múa vuốt vung móng vuốt với hắn, vừa gầm thét vừa cắn hắn, hắn liên tiếp né tránh, một giây trước khi bị tiểu sư tử xé nát đã tỉnh lại.
"..." Khuyết Nghi Niên lau mồ hôi trên trán, nghĩ đến sư tử nhỏ trong mộng kiêu ngạo ngẩng cao đầu, bỗng nhiên bật cười: "Thật sự là oan gia!”
Hàn Tiểu Ngư ở bên kia ngủ đến ngon lành, một giấc đến khi tiếng kèn tập thể dục buổi sáng vang lên mới dậy.
Lúc tập huấn chạy bộ lại gặp Khuyết Nghi Niên, hừ cũng không hừ, nhanh chóng thu hồi tầm mắt chạy xa.
Mấy tháng kế tiếp hai người thỉnh thoảng sẽ có ánh mắt ngắn ngủi giao nhau trên sân huấn luyện, đều bình thản đi qua.
Tình huống này ngược lại khiến Đỗ Âu chờ xem kịch đứng ngồi không yên.
Nói hắn không có hứng thú đi, hắn luôn chú ý người ta.
Nói hắn động tâm, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ người ta đừng nói hàm tình, nhạt đến mức như nước ốc vậy.
Làm cho người ta thật sự không hiểu được suy nghĩ của hắn.
Hai người này ánh mắt nhìn nhau, người khác lập tức có loại cảm giác hai người quả thật quen biết, nhưng quỷ dị chính là, bọn họ chưa bao giờ mở miệng nói một câu.
Loại tình huống quỷ dị này kéo dài đến năm sau thi đấu binh vương chấm dứt, Khuyết Nghi Niên điều về bộ đội cũng không phát sinh thay đổi.
Cũng đến khi Đỗ Âu cho rằng mình thật sự đoán sai, hắn lại nhìn thấy hai người này ở An Nam.
“...... Lão Khuyết à, không phải cậu ở thủ đô sao, sao lại chạy tới An Nam.”
Vừa dứt lời, Khuyết Nghi Niên còn chưa nói gì, Hàn Tiểu Ngư phốc một tiếng, cười nói với Khuyết Nghi Niên: "Thiếu não, thiếu não... Thật là cười c.h.ế.t người ta.”
Đầu óc Khuyết Nghi Niên không chậm, lập tức phản ứng lại.
"Lão Khuyết cái gì, cậu có biết nói chuyện không? Nói cho rõ ràng.”
Chửi bới bạn học cũ xong, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Hàn Tiểu Ngư: "Đừng cười.”
Hàn Tiểu Ngư cười đến chảy nước mắt: "Được, không cười.”
Đỗ Âu: "Cậu còn chưa trả lời, rốt cuộc đến An Nam làm gì? Không phải là nghe được tôi đưa vợ trở về An Nam, nên muốn đến cọ cơm.”
Hàn Tiểu Ngư nhìn hắn, lại quay đầu nhìn Khuyết Nghi Niên: "Phải không? Anh không phải đến tìm tôi để luận bàn sao?”
Khuyết Nghi Niên mặt không đổi sắc: "Chủ yếu là tìm em luận bàn."
Luận bàn là giả, theo đuổi là thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-422-pn-ba-vuong-hoa-2.html.]
Sau hơn một năm phân tích, hắn xác nhận rằng mình thực sự đã phải lòng con công nhỏ kiêu ngạo này.
Lại nghiên cứu tâm tính của cô ấy một phen, mới dám chạy đến An Nam tìm cô ấy tỷ thí.
Vì sao chuyện tỷ thí lại quan trọng hơn, còn không phải bởi vì cô nhóc này chỉ thích chơi với người thông minh.
Hắn muốn ôm mỹ nhân trở về, phải dùng thực lực chinh phục cô ấy.
Cái gì mà lời ngon tiếng ngọt đều không thể so với việc hắn thắng cô ấy.
Lần đầu tiên vô tình thắng cô ấy, tiểu nha đầu nhớ hắn bốn năm, gặp lại còn có thể trong nháy mắt nhận ra hắn hừ hừ với hắn.
Chỉ có thắng cô ấy, cô ấy mới có thể nghiêm túc đối đãi với lời nói của mình, nếu không sẽ trở thành dòng người ngu ngốc trong miệng cô ấy.
Ngẫm lại cũng không dễ dàng, người khác đuổi theo bạn gái lên mạng tìm kiếm hướng dẫn, tìm mấy bài canh gà tình cảm đọc một phen.
Còn hắn thì sao, đuổi theo bạn gái giống như đánh giặc, không chỉ đấu dũng còn phải đấu trí, mấu chốt người ta còn chưa nhận ra ý đồ của hắn, thật sự coi hắn là người có lòng hiếu thắng mạnh như vậy.
Nghĩ đến đây, Khuyết Nghi Niên thật muốn thở dài.
Đỗ Âu không biết diễn biến tâm lý của hắn, chỉ cảm thấy con đường của bạn học cũ có chút tao nhã, làm cho người ta không hiểu.
Hắn cho rằng Khuyết Nghi Niên nghiêm trang hài hước, không nghĩ tới Hàn Tĩnh Ngọc nghiêm trang gật đầu: "Ừ, lần này chúng ta đánh ngang, công phu của anh tốt hơn em."
Vân Mộng Hạ Vũ
“Kinh nghiệm của anh phong phú hơn em, kỳ thật cũng không tính là công bằng."
Lời này vốn là an ủi tiểu cô gái nhỏ, không nghĩ tới người ta không chút suy nghĩ đã trực tiếp nói: "Lên chiến trường, địch nhân sẽ không nói công bằng với chúng ta.”
Khuyết Nghi Niên: "..."
Đỗ Âu bật cười.
Bó tay, Khuyết Nghi Niên đá trúng thiết bản rồi.
Hắn cười như vậy, bầu không khí cũng có chút không đúng, Hàn Tĩnh Ngọc nhìn hắn, lại nhìn Khuyết Nghi Niên cười khổ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên ý niệm trong đầu.
Lại cảm thấy không thể tin được.
Cô đánh giá Khuyết Nghi Niên.
Mặt mày của cô giống Hàn Lặc, đôi mắt đào hoa xinh đẹp đa tình, khi nhìn người dễ dàng làm cho người ta có một loại ảo giác chuyên chú ôn nhu.
Lúc đầu Khuyết Nghi Niên còn nhìn cô, sau đó thấy cô trần trụi tìm tòi thì né tránh, đôi môi mỏng hơi mím lại, sau tai đến cổ ửng đỏ.
Hàn Tĩnh Ngọc bừng tỉnh, mắt trừng tròn.
“...... Anh đang đuổi theo em à?"
Bên cạnh còn có một khúc gỗ, Khuyết Nghi Niên hít sâu một hơi, lần thứ hai nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, ra vẻ bình tĩnh: "Đúng vậy, em nhìn ra rồi?”
Hai người anh xem em, em nhìn anh, bầu không khí quả thực rất xấu hổ.
Vẫn là Đỗ Âu phá vỡ không khí ngưng trệ: "Cái kia, tôi đi mua quà cho mẹ vợ tôi trước, không cùng hai người lắc lư nữa, cậu tán gẫu đi.”
Hàn Tĩnh Quân và Khuyết Nghi Niên đứng bất động tại chỗ, ai cũng không để ý tới Đỗ Âu.
Cô cau mày, dường như rất khó xử.
Đây có phải là, không thích chính mình?
Ánh mắt Khuyết Nghi Niên dần dần ảm đạm: "Em có quyền cự tuyệt."
Hàn Tĩnh Ngọc suy nghĩ một chút, nhìn hắn nghiêm túc nói: "Xin lỗi, tạm thời em không có ý định yêu đương.”
“Là không muốn cùng anh nói chuyện yêu đương, hay là không muốn cùng bất luận kẻ nào nói chuyện?”
Hai điều này hoàn toàn khác nhau.
Hàn Tĩnh Ngọc ngẩng cằm lên: "Em còn nhỏ, không muốn yêu đương. Tuy nhiên, anh là người thông minh nhất mà em từng gặp, nếu em muốn yêu, em sẽ ưu tiên cho anh.”
Khuyết Nghi Niên: "..."
Tác giả có điều muốn nói: Khuyết Nghi Niên: Bí quyết đuổi theo một con công, chính là ngoan ngoãn lấy số thứ tự.