Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 415: PN Còn quá sớm để yêu đương
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:48
Lượt xem: 21
Tại sao Hàn Lặc đột nhiên nói móc nói mỉa anh hai, còn không phải vì Túc Mục nói lỡ miệng sao.
Khi hắn đến thủ đô thăm bố vợ, mẹ vợ, thuận đường đến Đại học Quốc phòng thăm Hàn Tiểu Ngư.
Nghĩ đến y thuật của người nhà vợ tốt nên dẫn Tiểu Ngư tới cửa, để bọn họ cũng kiểm tra cho cháu gái một chút. Thường xuyên qua lại đã đưa đến cho cô nhóc một đóa hoa đào nhỏ, mặc dù chỉ trêu chọc hai câu thanh mai trúc mã, nhưng Hàn Lặc nghe xong thật sự tức giận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Áo bông nhỏ của hắn mới bao nhiêu tuổi, cô gái nhỏ mười lăm tuổi.
Còn quá sớm để yêu đương.
Túc Miểu nghe xong, cười nói: "Anh hai nói giỡn, anh lại nhớ kỹ câu trước, sao không ghi nhớ câu phía sau.”
Một cậu thiếu niên Tu gia quả thật có chút ái mộ, nhưng con gái nhà cô là Hàn Lặc tự mình dạy dỗ lớn lên, bình thường ở trước mặt trưởng bối miệng đặc biệt ngọt ngào, mặt ngoài nhìn ngoan vô cùng, trên thực tế thì sao?
Cậu bé vừa mới thẹn thùng đỏ mặt với con bé, con bé đã cười người ta như m.ô.n.g khỉ.
Trẻ con mà, tâm trí chưa trưởng thành.
Đứa nhỏ kia nghe con bé giễu cợt mình như vậy, chút xuân tâm vừa mới nảy mầm đã lập tức bay đi theo gió, có chút thẹn quá hóa giận với Tiểu Ngư.
Còn bị Tiểu Ngư lấy danh nghĩa "Luận bàn" giáo huấn một trận.
Người Tu gia nhìn thấy ngược lại rất vui vẻ, đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi đấu khí đánh nhau ở trong mắt người lớn giống như đùa giỡn, còn liên tục khen thân thủ Tiểu Ngư nhanh nhẹn, thông minh hơn người...
Lúc anh hai nhắc tới chuyện này, còn tỏ ra rất tự hào.
Ai ngờ Hàn Lặc lại nhớ rõ câu nói phía trước kia mà tức giận.
Hàn Lặc liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười khanh khách của vợ mình, nặng nề hừ một tiếng: "Ah, cho rằng con gái anh giống mấy cô bé dễ dụ như vậy sao, những tiểu tử thúi này dám miệng lưỡi trơn tru, con gái chúng ta đánh một quyền đã ngã.”
Hai vợ chồng mấy năm trước đã không nghĩ tới chuyện sinh con thứ hai, nghĩ cả đời chỉ có một đứa con gái, Hàn Lặc ở phương diện dạy con này có chút tâm tư.
Nói một câu thực tế nhưng khó nghe, con trai thì sao, du côn một chút không ảnh hưởng đến toàn cục, chỉ cần không phạm pháp, ngu xuẩn một chút cũng không có việc gì, lấy điều kiện nhà bọn họ, hắn có thể cả đời ăn rồi nằm cũng thoải mái hơn người khác.
Còn con gái thì phải bận tâm.
Tính cách vui vẻ nhưng không thể ngây thơ vô tri, thuần khiết như giấy trắng, phải đủ thông minh, đủ quyết đoán, nếu không hơi buông thả một chút sẽ hối hận cả đời.
Hàn Lặc nghĩ đến những tin tức xã hội, lông mày nhăn đến mức có thể kẹp c.h.ế.t muỗi.
Hắn và Túc Miểu chỉ có một cô con gái đặt trên đầu quả tim như vậy, tài sản hai người tích góp đều thuộc về Hàn Tiểu Ngư.
Khi hắn và vợ còn sống, hắn có thể bảo vệ con gái họ, nhưng một ngày nào đó họ sẽ già đi rồi chết.
Mặc dù sau này Tiểu Ngư có anh chị em họ giúp đỡ, vậy con bé cũng phải có bản lĩnh của mình, nếu không đừng nói là che chở gia tài vạn quán này, chỉ sợ thành thịt cá trên thớt của người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-415-pn-con-qua-som-de-yeu-duong.html.]
Mỗi lần nghĩ tới nguyên nhân này, Hàn Lặc lại không dám quá cưng chiều đứa nhỏ, chỉ sợ nuôi con bé thành tiểu công chúa không biết làm gì, chỉ biết làm nũng.
Cho nên từ sau khi Hàn Tiểu Ngư ba tuổi, hai vợ chồng hàng năm đều mang theo cô bé ra ngoài.
Đôi khi đi theo họ đi công tác, đôi khi mang theo đến các khu vực nghèo để giúp đỡ, ngoài việc mở rộng tầm nhìn của cô bé, để con bé biết rằng trên thế giới có rất nhiều loại người, có những điều tốt đẹp, nhưng cũng có những điều xấu; Mỗi năm vào mùa đông và mùa hè, con bé cũng theo những đứa trẻ khác trong khu đại viện đến quân đội học hỏi.
Không muốn thể lực con bé quá yếu nên luyện tập rất nhiều, muốn bồi dưỡng một trái tim kiên định, đủ cường đại.
Khuê nữ của Hàn Lặc hắn ở nhà là tiểu công chúa của cha mẹ, ra ngoài phải là tướng quân có thể đánh giặc.
Túc Miểu nghe vậy, không nhịn được cười.
"Em thấy con gái anh không phải tướng quân, chính là Thổ Bá Vương." Túc Miểu không khách khí mắng.
Ai ngờ Hàn Lặc vừa nghe, ngược lại càng thêm đắc ý: "Tướng quân cũng tốt, Bá Vương cũng được, dù sao người khác không bắt nạt con bé được là được. Con ai người đó đau lòng, anh tình nguyện để con bé bắt nạt người khác, cũng không muốn một ngày nào đó con bé bị người ta ức h.i.ế.p chỉ có thể khóc lóc về nhà cáo trạng.”
Túc Miểu: "Anh gọi là tam quan bất chính"
Cô nói một câu, Hàn Lặc nghiêng đầu nhìn cô một cái, tựa tiếu phi tiếu.
Hắn không nói gì, nhưng đáy mắt ẩn ý rõ ràng, Túc Miểu bị hắn nhìn như vậy, chột dạ quay đầu lại, ho khan hai tiếng hắng giọng.
"Được rồi, em cũng tam quan bất chính."
Hàn Lặc cười.
"Tháng sau sẽ được nghỉ đông, chúng ta cùng đi đón Tiểu Ngư nhé?"
Đã hơn hai tháng không gặp con gái, trong lòng Túc Miểu rất nhớ nhung. Hàn Lặc cúi đầu nhìn bụng cô phồng lên, đánh c.h.ế.t đề nghị này: "Không cần, Tiểu Ngư nói con bé trở về cùng bạn học."
"Bạn học?" Túc Miểu khẽ nhíu mày: "Người nào, đáng tin cậy không?"
Hàn Lặc: "Không hỏi.”
Túc Miểu kinh ngạc, vậy không giống phong cách của Hàn Lặc nha.
Hàn Lặc tức giận nhìn vợ, cười mắng: "Tiểu Ngư bây giờ đã là sinh viên đại học, anh luôn phải nể mặt con cái, không thể hỏi qua chuyện gì, bằng không con bé còn tưởng rằng ba không tin năng lực của mình?”
Hắn cũng từng trải qua độ tuổi này, rất hiểu điều mấy đứa trẻ mười mấy tuổi cần không phải là cha mẹ nghiêm túc chú ý, mà là bọn họ tín nhiệm buông tay.
Con gái hắn từ khi còn nhỏ đã rất ngoan ngoãn hiểu biết.
Nhưng Hàn Lặc cảm thấy, trong lòng mỗi một đứa nhỏ đều cất giấu vài phần phản nghịch, xem khi nào bộc phát.
Vì vậy, hắn không bao giờ dễ dàng đặt câu hỏi về quyết định của con gái mình.