Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 411: PN Túc Mục 3
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:43
Lượt xem: 21
Túc Mục cúp điện thoại, suy nghĩ sơ qua vài giây đã biết mình trúng kế.
Mẹ đột nhiên nhắc tới bệnh viện, trong đầu hắn trong nháy mắt hiện ra bóng dáng Tu Hải Đông, nhất thời hoảng hốt lại thật sự cho rằng bà ấy là vì chuyện mình tìm đối tượng mà thương tâm, kì thực còn chưa biết gì cả.
Khó trách giọng của em gái không có gì khác thường.
Nghĩ đến chuyện gần đây mẹ càng ngày càng chú ý đến vấn đề kết hôn lần hai của hắn, lo lắng bọn họ sẽ mạo muội tìm Túc Hải Đông, Túc Mục lập tức gọi cho Tu Hải Đông.
Khi gọi lần đầu tiên, chuông reo rất nhiều nhưng không ai trả lời.
Túc Mục cúi đầu, nhìn đồng hồ đeo tay, giờ này đã gần chín giờ, không biết Tu Hải Đông lúc này đang trực ở bệnh viện hay là nghỉ ngơi sớm.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, từ khi biết người trong nhà biết được sự tồn tại của bác sĩ Tu, rõ ràng hai người cũng không có quan hệ vượt quá tình hữu nghị, nhưng trong lòng Túc Mục lại có chút gấp gáp, bức thiết muốn liên lạc với bác sĩ Tu, xác nhận xem cô ấy có thật sự được điều đến An Nam hay không.
Dù sao lần nói chuyện phiếm trước đó cũng đã qua hai tháng, lúc ấy bác sĩ Tu quả thật đã hỏi qua tình huống của An Nam.
Cảm thán qua thời tiết và môi trường sống ở An Nam, không tính là đặc biệt chính thức nói muốn đến An Nam định cư, Túc Mục lúc ấy chỉ cho rằng cô ấy hỏi chơi.
Dù sao cũng thân thích bạn bè của bác sỹ Tu đều ở thủ đô, ở bệnh viện quân đội thủ đô rất được coi trọng, chỉ vì nguyên nhân khí hậu mà muốn điều đến An Nam có vẻ như làm lớn chuyện, như lấy hạt vừng ném dưa hấu.
Hắn không nghĩ cô ấy thực sự đã đến!
Có phải bác sĩ Tu vẫn có một chút hảo cảm với mình không?
Túc Mục nhíu mi tâm, như đang suy nghĩ một vấn đề nan giải, biểu tình nghiêm trang bình tĩnh, lần thứ hai bấm số Tu Hải Đông.
Lần này chuông điện thoại vang lên khoảng mười giây đã được bắt máy.
"Alo."
Túc Mục im lặng một lát: "Bác sĩ Tu, là tôi, Túc Mục.”
Đầu bên kia cười: "Tôi có số của anh, anh quên rồi sao?"
Giọng cô ấy có chút trong trẻo lạnh lùng, nhưng xen lẫn nhàn nhạt thoải mái, tựa như tùng bách bị tuyết rơi dày vào mùa đông, trong suốt lạnh lẽo đập vào mặt, lại không làm cho người ta phản cảm, chỉ làm cho người ta có một loại cảm giác độc đáo thuộc về mùa đông.
“...... Ồ. "Túc Mục trong tình cảm quả thật không có tâm tư gì, nhưng điều này không có nghĩa là hắn là người đần độn không hiểu chuyện tình cảm.
Trải qua một lần hôn nhân, cũng xem như đã đi được một nửa cuộc đời, đã không còn là thanh niên nhiệt huyết, đối mặt với nữ đồng chí có hảo cảm với mình hắn cũng chỉ thất thần một lát, rất nhanh đã thu thập xong cảm xúc, nói ngắn gọn mục đích gọi điện thoại của mình.
Đầu bên kia im lặng một lúc.
"Mẹ anh hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh?"
Túc Mục: "Đúng vậy. Buổi chiều bà ấy đưa em gái tôi đến bệnh viện quân đội để kiểm tra sức khỏe, hình như bà ấy nhận ra cô.”
Tu Hải Đông hỏi: "Trước đây không phải anh nói, cháu gái anh thi đậu đại học quốc phòng sao? Em gái anh tuổi không còn nhỏ, hiện tại mang thai hãy cẩn thận một chút, anh cho tôi phương thức liên lạc của bọn họ, quay đầu lại tôi sẽ nhờ dì tôi giúp cô ấy bắt mạch.”
Tu gia mấy đời theo học y, dì cô ấy là bác sỹ phụ khoa lừng lẫy, hiện giờ đã về hưu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-411-pn-tuc-muc-3.html.]
Không phải ở thủ đô, mà ở thành phố Vinh Bình cách An Nam không xa, lái xe qua cũng chỉ có bốn tiếng đồng hồ.
Túc Mục cười nói: "Đúng vậy, quên nói với cô lúc trước em gái tôi lên hộ khẩu báo lớn hơn một tuổi, cháu gái tuy rằng thi đậu đại học, kỳ thật mới mười lăm tuổi, cho nên tình huống của em gái tôi chắc cũng không tệ lắm, đại khái không cần phiền toái đến trưởng bối, nhưng vẫn là cám ơn cô.”
Sau đó Túc Mục kéo đề tài chạy lệch trở về.
"Bác sĩ Tu, cô cảm thấy tôi là loại người gì."
Ánh mắt Tu Hải Đông lóe lên, tư thế vốn thư giãn bởi vì những lời này nhất thời căng thẳng, cô trả lời: "Anh rất vĩ đại, bất luận là nhân phẩm hay là học thuật, đều là một người khiến người ta kính nể.”
Túc Mục nghe vậy, mặt mày nhẹ nhàng.
Khá hào phóng hỏi: "Nếu tôi cầu hôn cô và muốn xây dựng một gia đình với cô, bác sĩ có đồng ý không?"
Tu Hải Đông sửng sốt, lập tức nở nụ cười.
Cũng không nhăn nhó: "Tôi nghĩ có thể."
Túc Mục nín thở nãy giờ rốt cuộc cũng có cơ hội thở dốc, mỉm cười, có tâm tình trêu chọc đối phương: "Bác sĩ Tu là vì tôi nên đến An Nam sao?”
Ai ngờ đầu kia lại thản nhiên thừa nhận.
"Đúng, tôi đang suy nghĩ, nếu anh không nhắc tới, chờ công việc bên anh kết thúc, tôi sẽ chủ động hỏi anh."
Túc Mục: "Đó là vinh dự của tôi!”
Tu Hải Đông lại cười: "Bên anh khi nào kết thúc?"
“Đại khái đến cuối tháng." Dự án bên này chấm dứt, Túc Mục sẽ trở về An Nam nghỉ ngơi một thời gian, lại cân nhắc sắp xếp công việc kế tiếp: "Em gái tôi đại khái khoảng một mét bảy, ngũ quan sáng lạn, nếu như cô gặp được một lão thái thái mặt mày hiền lành đi cùng với một cô gái cao gầy, đó chính là bọn họ, nhất định là lén lút nhìn cô, cô đừng để ý.”
Tu Hải Đông khẽ cười ra tiếng.
Cô ấy cũng không phải cô gái trẻ, làm sao có thể để ý những chuyện này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngay lập tức nói: "Không có việc gì, bọn họ không đến quấy rối, tôi coi như không biết.”
Túc Mục: "Ừm.”
Hai người đều là người lý trí lớn hơn cảm tính, không nói những câu sến súa, lại hỏi thêm vài câu về công việc của đối phương, rồi nói chúc ngủ ngon cúp điện thoại.
Tu Hải Đông cúp điện thoại, nhưng người bình tĩnh đến đâu cũng nhịn không được phỏng đoán tính cách người Túc gia sắp trở thành người nhà mình.
Túc Mục là một người nói về công việc nhiều hơn đời tư, thỉnh thoảng nói đến người trong nhà ngoại trừ đối với bọn họ nhớ nhung thì chính là không cách nào ở bên cạnh cha mẹ tận hiếu, Tu Hải Đông từ trong giọng nói của hắn có thể phán đoán được tình cảm của hắn cùng người nhà rất sâu đậm.
Đã muốn kết hôn, Tu Hải Đông không muốn ở chung với người thân của chồng không tốt.
Bài học cho cuộc hôn nhân trước là kết hôn không bao giờ là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình.