Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 408: PN Khám thai 2

Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:38
Lượt xem: 32

Túc Trì hiện giờ được điều đến một tỉnh tây bắc làm, đối với động tác đầu tư công ích của Hàn Lặc vô cùng hiểu rõ, Liễu Ngọc Tú thỉnh thoảng sẽ nghe hắn nhắc tới, nhà mình cũng quyên góp theo, bà không rõ Hàn Lặc rốt cuộc có tiền cỡ nào, nhưng khẳng định không ít là được.

"Kén rể. Chẳng may không kén được người tốt, mẹ thấy, tìm hôn phu từ bé cho Tiểu Ngư cũng không kịp, bồi dưỡng cho lão nhị một người là được.”

Túc Miểu nghe được dở khóc dở cười.

"Mẹ, kén cái gì mà kén, nếu Tiểu Ngư và lão nhị cảm thấy hứng thú với chuyện làm ăn, vậy thì giao cho bọn nhỏ xử lý, nếu không có hứng thú thì tìm người quản lý chuyên nghiệp được mà, có bao nhiêu chuyện chứ."

Đàn ông nguyện ý ở rể có bao nhiêu người tốt?

Túc Miểu cũng không muốn một cây gậy đánh lật một chiếc thuyền, nhưng con gái cô ưu tú như vậy, chẳng lẽ còn không xứng với một người đàn ông có học thức, có sự nghiệp có cốt khí?

Cô thừa nhận rằng mình có một chút thành kiến với những người đàn ông ở rể.

Bất kể là ở Đại Thịnh, hay là ở Hoa quốc, tin tức người ở rể cướp hết gia sản đều quá nhiều. Mười con rể chín xấu, còn có một người phẩm tính có lẽ chấp nhận được, nhưng phương diện tài năng khẳng định bình thường không có gì nổi bật.

Cô và Hàn Lặc sẽ không đào hố cho bọn trẻ.

Liễu Ngọc Tú vẫn rất lo lắng, nhưng nhất thời lại không biết nên nói như thế nào.

Ngược lại Túc Miểu đoán được ý tứ trong lòng bà ấy, không sao cả nói: "Cho dù bọn nhỏ không giỏi kinh doanh, bại gia thì bại gia, dù sao khi con cùng Hàn Lặc còn sống, trong nhà khẳng định sẽ không xảy ra hỗn loạn, nếu như con cùng Hàn Lặc chết, hai đứa nhỏ chống đỡ không nổi số tài sản kia, vậy bại cứ bại, nên sống qua ngày thế nào thì sống qua ngày thế đó.”

Người không có bản lĩnh, sống qua ngày khổ sở cũng phải chịu thôi.

Nhưng loại chuyện này sẽ không phát sinh ở nhà bọn họ trong ba thế hệ tới, chỉ riêng quỹ ủy thác của bọn nhỏ có thể cho bọn chúng sống một cuộc sống ưu việt hơn phần lớn mọi người.

Về phần tiêu tiền như nước, xa hoa lãng phí vô độ, vậy cũng không phải chuyện cô và Hàn Lặc cân nhắc rồi.

Liễu Ngọc Tú nghĩ, cũng đúng.

Con gái con rể nhìn thấu, ngược lại bà càng lớn tuổi, càng muốn cho con cháu có bảo đảm.

Hai mẹ con nói chuyện một lát, Liễu Ngọc Tú cùng Túc Miểu đi khám thai.

Bệnh viện quân khu ngày nay không giống như mười mấy năm trước, bác sĩ khám sản phụ khoa cũng thay đổi một nhóm. Kiểm tra xong, sau khi nhận được báo cáo, hai người chậm rãi rời khỏi bệnh viện.

“......Ôi, đứa bé này sao lại bị thương như vậy."

“Tiểu khu Tường Vân bên kia xảy ra hỏa hoạn, tiểu tử này vừa lúc đi ngang qua liền xông vào cứu người."

"Gọi 119 à? Người không cứu được sao."

Cậu bé trẻ tuổi được dìu cười yếu ớt: "Người không sao, chỉ là người lớn trong nhà ra ngoài, nhốt đứa nhỏ trong phòng, đứa nhỏ đùa với đuốc rồi đốt rèm cửa sổ, may mắn là ở tầng hai.”

Cũng không biết tại sao cha mẹ kia lại bất cẩn như vậy, không chỉ đem đứa nhỏ ba tuổi nhốt trong phòng, cửa sổ cũng không đóng chặt.

May mắn thay, đứa trẻ không cao như cửa sổ nên không thể trèo lên và rơi ra khỏi cửa sổ.

Mấy người đưa nam thanh niên đến cũng đang nói đến hiện trường vụ cháy.

May mắn được phát hiện sớm, chỉ có ghế sofa và rèm cửa của gia đình bị thiêu rụi, ngọn lửa không lan ra toàn bộ tòa nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-408-pn-kham-thai-2.html.]

Rất nhanh, một bác sĩ mặc áo blu trắng bước nhanh ra, vội vàng nói mọi người giữ trật tự.

Đó là một nữ nhân có khuôn mặt gầy gò, ngũ quan sắc bén.

Nhìn khoảng bốn mươi tuổi, cả người tràn ngập cảm giác tinh anh nơi công sở, nhưng Túc Miểu cảm thấy cô ấy có chút quen mắt.

"Đứng ngốc làm gì, con đang nhìn cái gì vậy?"

Túc Miểu nghiêng đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng nữ bác sĩ kia, đột nhiên mở miệng hỏi: "Mẹ, mẹ có cảm thấy người kia rất quen mắt không?”

Liễu Ngọc Tú ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tầm mắt Túc Miểu, không cảm thấy có chỗ kỳ quái.

"Các bác sĩ trong bệnh viện đều mặc áo blu trắng, nhìn ai cũng giống nhau."

Túc Miểu lại lắc đầu: "Không phải là ý kia.”

Cô lại suy nghĩ một chút, bỗng nhiên bừng tỉnh, hưng phấn nói: "... Bác sĩ vừa rồi có giống như người xuất hiện trong bức ảnh năm ngoái của anh Hai không??”

Túc Mục vì lý do công việc mà có vấn đề về thể chất, năm ngoái đến bệnh viện số 1 thủ đô nghỉ ngơi ba tháng.

Lúc ấy Liễu Ngọc Tú lo lắng vô cùng, nên muốn đến thủ đô chiếu cố hắn.

Túc Mục vì để cho bà an tâm, đã chụp mấy tấm ảnh mình nghỉ ngơi trong phòng bệnh, trong đó có một tấm, dường như nữ bác sĩ đang nói chuyện với anh, hai người đứng rất gần, bởi vậy người phụ trách chụp ảnh chụp Túc Mục, chụp được nửa khuôn mặt bác sĩ.

Việc này có thể là do vô ý.

Đối với loại đại thẳng nam đắm chìm trong nghiên cứu khoa học như anh hai cô mà nói, rất không tầm thường.

Đặc biệt, khi ba mẹ gọi điện hỏi anh ấy đó là ai, anh ấy không trả lời trực tiếp, nhưng nói: "Mọi người đừng quan tâm"...

Lúc đó Túc Miểu đã cảm thấy hai người này đang giấu chuyện gì đó.

Còn tưởng rằng mình sắp có chị dâu hai mới.

Không nghĩ tới hơn nửa năm qua tin tức gì cũng không có, anh hai dưỡng bệnh xong trực tiếp trở về viện nghiên cứu kết thúc công tác.

Cô còn cùng Hàn Lặc cảm khái một phen, người đàn ông có sự nghiệp mạnh mẽ thật sự là khó hiểu phong tình ah.

Ai ngờ hôm nay gặp bác sĩ của Bệnh viện Số 1 Thủ đô?

Liễu Ngọc Tú suy nghĩ một chút, không rõ lắm: "... Hình như giống một chút.”

Túc Miểu gật đầu: "Tám phần chính là cô ấy, nhưng sao cô ấy lại từ thủ đô chuyển đến An Nam? Điều kiện của chúng ta ở đây so ra kém hoàng thành."

Chờ đã, không đúng.

"Mẹ, anh Hai có vấn đề về bức xạ, vậy bác sĩ chăm sóc anh ấy làm sao có thể phụ trách chấn thương?"

Chương 409. PN Túc Mục 1.

Vân Mộng Hạ Vũ

Loading...