Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 406: PN Sản phụ cao tuổi
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:35
Lượt xem: 41
Qua mấy năm nữa, cô bé cũng sẽ có một tay sai nhỏ rồi
“Mẹ, mẹ yên tâm, sau này con sẽ chăm sóc thật tốt cho em trai em gái."
Nếu như Túc Miểu biết con gái muốn bồi dưỡng em mình thành tay sai, chắc chắn sẽ dở khóc dở cười.
Nhưng cô không biết điều này, chỉ nghĩ con gái quả nhiên là cái áo bông nhỏ tri kỷ, cô ôm lấy con gái xoa nắn một trận: "Tiểu Ngư giỏi quá, mẹ rất tự hào vì con."
Hàn Tĩnh Ngọc vung vẩy hai tay, hò hét kêu cứu mạng: "Cha, mau tới cứu con, con sắp không thở được nữa rồi."
Mẫu thân đại nhân có tật xấu này, cứ vui là ôm cô bé vào trong ngực.....
Hàn Lặc nghe thấy tiếng triệu hồi, thì vội vàng tơi giải cứu, kéo con gái mình ra. Hàn Tĩnh Ngọc sợ cặp vợ chồng thiếu chỉ số IQ này lại làm loạn, nên chạy lạch bạch trốn về trong phòng mình.
Hàn Lặc thấy con gái chạy trốn, lập tức đến bên cạnh cô: “Không sao, nó không để em ôm thì anh cho ôm."
Hắn cực kỳ thích cảm giác mềm mại này.
Túc Miểu chán ghét đẩy đầu hắn ra: "Sắc lang, anh tránh ra!"
Hàn Lặc vuốt ve cái bụng bằng phẳng, dụi dui đầu vào trước n.g.ự.c cô: “Anh có phải là sắc lang hay không bây giờ em mới biết à?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Miểu: “......"
Đúng là mười năm như một, vô lại.
Tin tức Túc Miểu mang thai truyền tới nhà họ Đàm, hôm đó hai vợ chồng Ngũ Mộc Lan vui mừng ăn thêm một chén cháo.
Thật ra hai ông bà vẫn luôn cảm thấy nhân khẩu nhà Hàn Lặc hơi đơn bạc, nhưng hai vợ chồng bọn họ kiên quyết không muốn sinh thêm đứa nữa ông cũng chẳng có cách nào. Lần này giống như là có niềm vui ngoài ý muốn, nhưng sau khi vui mừng, hai vị trưởng bối cũng hỏi thăm tâm trạng của Tiểu Ngư.
Thiếu niên ở độ tuổi này đang trong giai đoạn phản nghịch, suy nghĩ rất dễ đi chệch hướng.
Chỉ sợ tiểu cô nương sẽ cảm thấy buồn rầu, nghĩ ba mẹ không yêu thương mình.
Hàn Lặc kể lại thái độ của con gái cho hai ông bà. Hai vị trưởng lão vui mừng gật gật đầu: "Tuy cháu hồ đồ nhưng dạy dỗ con gái không tệ, hào phóng thông minh, bụng dạ rộng rãi."
Điều mà Ngũ Mộc Lan không nói chính là, thật ra cô gái nhỏ còn có sự ngoan cường từ trong xương tủy, giống người nhà họ Đàm bọn họ.
Trong số cháu chắt, người mà Ngũ Mộc Lan thiên vị nhất chính là nha đầu này.
Hàn Lặc nhíu mày, trên mặt còn mang theo một tia đắc ý.
"Vậy nhất định rất tốt, con đần, nhưng Miểu Miểu không đần mà."
Ở ngoài Hàn Lặc luôn dành vinh quang cho vợ mình, dù sao cái tốt của con cái là học từ cô, còn thói hư tật xấu của cô bé đều là được di truyền từ hắn.
Một thời gian sau, đừng nói là bạn bè thân thiết biết thái độ của hắn, mà ngay cả đối tác làm ăn cũng thăm dò được mạch của hắn. Dù đùa bỡn Hàn Lặc thế nào cũng chẳng sao, nhưng trêu chọc vợ và con gái hắn, vậy Hàn Lặc nhất định sẽ rất nghiêm túc.
Trải nghiệm của đối thủ cạnh tranh của hắn thậm chí còn sâu sắc hơn. Khi nói chuyện riêng về Túc Miểu, hắn không nhịn được nói mấy câu thô tục, dù sau mấy người đàn ông đầy mỡ đều như vậy, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp là lại nổi lên dâm ý.
Bọn hắn nói xong cũng chẳng xem đây là chuyện gì nghiêm trọng, coi như là thả cái rắm mà thôi. Nhưng không biết làm thế nào mà lấy lời này lại lọt vào tai Hàn Lặc.
Hắn lập tức xử lý mấy người không biết giữ mồm giữ miệng này đến c.h.ế.t đi sống lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-406-pn-san-phu-cao-tuoi.html.]
Lần này coi như là g.i.ế.c gà dọa khỉ, từ đó về sau không ai dám đàm tiếu về người nhà của hắn nữa, chỉ sợ người này mà điên lên sẽ bất chấp tất cả.
Ngũ Mộc Lan híp mắt, cười hắn: "Được rồi, bà biết Miểu Miểu tốt rồi, cháu cũng rêu rao được chục năm."
Nói xong, Ngũ Mộc Lan có chút mệt mỏi, chậm rãi ngủ mất.
Hàn Lặc nhìn mái tóc bạc trắng của bà ngoại, thở dài một tiếng.
Cuối cùng bà vẫn phải rời xa bọn họ.
Vừa hết lễ quốc khánh, Ngũ Mộc Lan đã ra đi trong giấc ngủ.
Bà vừa rời đi không bao lâu, ông cụ lo liệu tang lễ cho vợ xong, cũng đi theo bà.
Hàn Tĩnh Ngọc gấp gáp xin nghỉ trở về từ thủ đô. Sau khi ông cụ đi, trong di chúc ông để lại toàn bộ đồ đạc hai ông bà sưu tầm cho tiểu nha đầu.
Ngoại trừ một vài người nhà mẹ đẻ của mấy cô con dâu nhà họ Đàm có chút ý kiến ra, những họ hàng đường đường chính chính đều cảm thấy không có vấn đề gì.
Xét cho cùng sự nghiệp của người nào cũng phát triển rất tốt, nên phân chia cái gì thì cũng đã chia xong cho bọn họ từ mấy năm trước rồi.
Không đến nỗi tơ tưởng đến đồ trong tay hai ông bà.
Huống chi bọn họ cũng chẳng thèm để ý, chỉ riêng tài sản của Hàn Lặc bây giờ thôi cũng đủ để hắn không cần tính toán những thứ này. Cho nên việc phân chia tải sản được tiến hành vô cùng thuận lợi.
Hai ông bà cụ qua đời, khiến tâm trạng của tất cả mọi người buồn rầu suốt một thời gian dài.
Hàn Tĩnh Ngọc còn lén lút trốn ở trong phòng khóc hai đêm.
Ước chừng phải mất hơn một tháng bọn họ mới thoát ra khỏi nỗi đau mất người thân.
Túc Miểu vừa mang thai đã thông báo cho ông bà ngoại, nhưng đến khi được bốn tháng, cô mới gọi điện cho nhà mẹ đẻ.
Lúc Liễu Ngọc Tú nhận điện thoại thì vui mừng đến ngây ngẩn cả người.
Sau khi cúp điện thoại, bà lập tức lớn tiếng gọi Túc Vệ Quốc ở trên lầu: "Lão Túc, Niếp Niếp nói con bé có thai, mấy ngày nay tôi sẽ sang chăm sóc nó, nếu Hồng Ngọc không kịp nấu cơm, các người tự mình nấu đi."
Ba đứa con đều ở ngoại thành, bây giờ chỉ còn lão đại ở lại nhà họ Túc.
Bà không ở nhà, Hồng Ngọc cũng bận rộn, chỉ đành phải để hai cha con bọn họ tự nấu ăn.
Túc Vệ Quốc đang nghe radio ở trên lầu, nên không nghe rõ, ông vội vàng tắt đài: "Hả? Bà nói cái gì thế?"
Liễu Ngọc Tú lại cất giọng tăng thêm âm lượng: "Niếp Niếp mang thai, tôi đi chăm sóc nó."
Túc Vệ Quốc nghe xong, kích động đứng bật dậy chạy xuống lầu: "Niếp Niếp mang thai?"
"Đúng vậy, ông nói xem tuổi của con bé có bị xem là sản phụ cao tuổi không?"
Túc Vệ Quốc: “...... Vậy bà nói thêm với con bé, để nó chú ý một chút."
???