Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 404: PN Học đại học.
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:33
Lượt xem: 26
Con gái?
Không phải là em gái ư?
Hai người phóng viên lại trợn tròn mắt lần nữa, bọn họ không ngờ hai người trước mặt là mẹ con, chẳng lẽ lại là mẹ kế? Nhưng ngoại trừ lông mày và mắt không giống nhau, thì nửa dưới khuôn mặt hai bọn họ y như đúc từ một khuôn.
Hai phóng viên kiên thức rộng rãi lập tức suy nghĩ đến một khả năng khác, sẽ không là em vợ gả cho anh rể để chăm sóc cháu gái chứ?
Bọn họ đã từng thấy một vài trường hợp như vậy rồi.
Nhưng bọn họ cũng chỉ thầm lẩm bẩm trong lòng một chút, không dám nói ra miệng, bằng không sẽ thật sự trở thành trò cười.
Bởi vì có phóng viên đến nhà, nên Túc Miểu lập tức lên lầu gọi điện thoại cho Hàn Lặc.
Cô nghĩ nếu phóng viên muốn chụp ảnh một nhà của Trạng Nguyên, thì không thể chỉ có mỗi cô mà vắng mặt cha con bé được.
Hàn Lặc về đến nhà, nhìn hai phóng viên đang chóang váng đứng ở đó, còn vợ hắn lại đang hơi nhíu lông mày, con gái hình như cũng có chút không tình nguyện, Hàn Lặc tưởng rằng hai người bọn họ bị bắt nạt nên trầm mặt đi tới, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lời này đã làm mấy người tỉnh táo lại.
Nam phóng viên liếc nhìn Hàn Lặc, rồi quay sang nhìn Túc Miểu, lại nhìn vóc dáng cao lớn vượt trội của Hàn Tĩnh Ngọc, hắn ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Vị này là cha của bạn học Hàn Tĩnh Ngọc sao?"
Hàn Lặc: "Ừ."
Giọng nói thật lạnh lùng.
Phóng viên nghe vậy, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai mắt sáng lên: “Ba Hàn, anh có thể nói về cách anh giáo dục con cái được không? Anh có cho con mình học thêm lớp phụ đạo, hay tự mình dạy kèm con cô bé học tập không?"
Hàn Lặc vẫn lạnh nhạt như cũ: "Con gái tôi rất thông minh, nó có tính tự giác cao, không cần tôi và mẹ nó quan tâm. Nhưng mà bình thường chúng tôi vẫn sẽ xem bài thi và bài tập của con bé, khi con bé gặp chuyện không vui chúng tôi sẽ khuyên bảo nó. Dù sao con gái của tôi cũng nhỏ tuổi hơn các bạn cùng lớp, con bé gặp chuyện thì khó có thể tìm được bạn trong lớp để tâm sự hết mọi chuyện, cho nên tôi là mẹ con bé phải đảm nhận vai trò này."
Phóng viên nhận thấy có nội tình, hưng phấn nói: "Chẳng lẽ Hàn Tĩnh Ngọc bị các bạn cô lập sao? Có phải là cô bé không chơi được với các bạn cùng lớp không?"
Hàn Lặc lắc đầu: "Các bạn rất tốt với con bé, không chơi được với nhau là bởi vì tuổi tác chênh lệch, không phải bởi lý nào khác, tôi mong là các cậu đừng viết bậy bạ, hiểu không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng hai người họ đều nghe được ý cảnh cáo, vội vàng khẳng định mình có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không tùy tiện bịa đặt lời của người được phỏng vấn.
“Bạn học Hàn Tĩnh Ngọc, chúng tôi muốn chụp một tấm hình gia đình, bạn có đồng ý không?"
Ban đầu hắn cũng không nghĩ tới việc này, nhưng ngoại hình một nhà ba người trước mặt thực sự quá đẹp mắt, trăm người có một. Mấu chốt là cha mẹ cô trông trẻ không thể tưởng tượng nổi, nhưng quả thật chỉ từ ngũ quan cũng có thể nhìn ra đây là người một nhà, ngay cả chiều cao của bé cũng hoàn toàn là được thừa hưởng từ bố mẹ.
Mới mười lăm tuổi mà đã cao gần một mét bảy.
Nếu như cô bé tiếp tục cao thêm, sợ là sau này sẽ khó tìm bạn trai.
Hàn Tĩnh Ngọc nhìn ba ba rồi lại quay sang nhìn mẹ, lần này cô bé không từ chối, sảng khoải gật đầu: “Được ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-404-pn-hoc-dai-hoc.html.]
Cô bé trái kéo tay Hàn Lặc, phải kéo tay Túc Miểu, một nhà ba người đứng dưới tán cây hoa quế bên ngoài căn nhà, phóng viên nhanh chóng nhấn nút chụp.
Ngày kế tiếp, tờ báo tỉnh được phát hành, phần lớn người ở An Nam đều được chiêm ngưỡng nhan sắc giá trị cao của cha mẹ thủ khoa kỳ thi đại học lần này. Thủ Khoa còn cố tình đề cập đến lịch sự của hẻm Văn Hóa trong bài báo, khiến người đọc cảm giác mảnh đất này dồi dào linh khí, dễ dàng sản sinh ra phần tử tri thức.
Chỉ trong vài ngày giá nhà ở mấy con phố xung quanh hẻm Văn Hóa đột nhiên tăng vọt như tên lửa.
Thậm chí còn có người chạy đến trước mặt Túc Miểu thăm dò xem cô có ý định bán nhà hay không.
Khiến cho cô dở khóc dở cười.
Cả kỳ nghỉ hè, hẻm văn hóa số 11 náo nhiệt vô cùng, chuông điện thoại trong nhà liên tục reo suốt mấy ngày liền.
Đều là điện thoại từ các trường đại học lớn gọi tới.
Túc Miểu tưởng rằng con bé sẽ đăng ký vào một trường đại học lớn nổi tiếng nào đó, không ngờ cô bé lại đăng kí vào đại học quốc phòng.
Sau khi nhận được thông báo trúng tuyển, Túc Miểu vội vang thu dọn hành lý cho con gái: "Con là con gái, không thể quên việc dưỡng da chống nắng, mẹ không muốn đến kỳ nghỉ con trở về lại biến thành cục than nhỏ, biết chưa?"
Cô bé là một thiếu nữ xinh xắn, con gái thì phải đẹp, không cần biết sức mạnh quân sự lớn bao nhiêu, ở bên ngoài buông thả thế nào, nhưng khi về nhà thì phải giống một cô gái.
Túc Miểu không thể chịu được việc cô con gái bé nhỏ mềm mại xinh đẹp của mình biến thành cục than.
Như vậy cô sẽ buồn bực c.h.ế.t mất.
Hàn Tĩnh Ngọc: "Con biết rồi mà, mẹ đừng cằn nhằn nữa."
Cô bé đồng ý rất nhanh, nhưng thật ra trong lòng lại đang nghĩ đen thì đen, đằng nào mẹ cũng không thể đuổi mình ra khỏi nhà được.
Cho dù da có đen sì thì cô cũng vẫn là con gái đáng yêu của cha mẹ.
Túc Miểu bất mãn liếc nhìn cô bé một cái: “Không cho phép yêu sớm, đan ông bên ngoài giỏi nhất là dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt mấy cô gái nhỏ."
Hàn Tĩnh Ngọc bất đắc dĩ: "Dạ dạ, con mới chẳng thèm thích bọn họ, bọn họ quá đần."
Túc Miểu tiếp tục lải nhải: "Phải hòa thuận với mọi người trong ký túc xá, gặp chuyện không vui không được kích động, không chắc chắn về quyết định của mình thì gọi điện về nhà. Nếu có người thấy con còn nhỏ mà bắt nạt con, con cũng đừng sợ, đã có mẹ và cha con làm chỗ dựa."
Hàn Tĩnh Ngọc: “...... Vâng."
Được rồi, mẹ muốn càm ràm thì cứ càm ràm đi vậy.
Thật ra cô bé cũng không nỡ rời xa bố mẹ mình.
Kết quả người còn chưa đến thủ đô, trong nhà đã bùng nổ tin tức động trời.