Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 395: PN Túc An
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:19
Lượt xem: 20
Đợi đến lúc cô tỉnh lại, thì mọi chuyện đã quyết định xong.
Tưởng Lục từ chức, đứa bé kia cũng đã được ghi tên vào trong hộ khẩu.
Túc An tức đến bật cười.
Thế giới này c.h.ế.t hết đi!
Sao cũng được, ai giữ lại thì người đó nuôi, dù sao cũng đừng mong cô làm mẹ nó.
Mẹ Tưởng biết khúc mắc trong lòng cô, nên bà ta rất ít khi ôm đứa bé đến trước mặt cô, mà Tưởng Lục, không biết là trốn tránh hay chột dạ, hắn đi sớm về trễ, Túc An rất hiếm khi thấy mặt hắn.
Người làm sai không phải là cô, nhưng tất cả hành động của bọn họ lại khiến cho cô có cảm giác mình mới là người có tội.
Loại cảm xúc phẫn uất này, khiến cho cô bất tri bất giác ăn càng nhiều. Người có thai vốn đã được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng, nhưng kiểu ăn uống mất không chế này, khiến cho bụng cô lớn hơn. Người trong nhà sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, cho nên không ai nghĩ đến khả năng thai nhi sẽ quá lớn.
Đợi đến khi sinh con, Túc An đã nặng đến tận một trăm bảy mươi cân.
Giày vò một ngày, gào hét đến khi cổ họng khàn khàn cả người không còn khí lực, vào lúc trời rạng sáng, đứa be cuôi cùng cũng chui ra ngoài.
Là một bé gái, chín cân sáu.
Cô không chọn sinh mổ, cô không dám. Túc An từng đọc một đoạn ngắn trong một quyển sach nào dó, nói rằng lúc sinh mổ có thể cảm nhận được con d.a.o rạch vào làn da, chỉ nghĩ dến đó thôi cô đã không chịu được rồi.
Vả lại, sau khi sinh mổ sẽ để lại sẹo, cô không muốn.
Chỉ là cô không ngờ sinh con lại có thể đau đớn đến như vậy, đau đến mức hoài nghi nhân sinh. Nhiều lần cô muốn từ bỏ giữa chừng, nhưng người cực kỳ để ý những chi phí không thể thu hồi, nếu không cô đã không hao tổn tâm tư trên người Tưởng Lục lâu như vậy.
Nghĩ đến việc chịu đau đã lâu lại còn phải mổ, điều này này có nghĩa là phải chịu đựng đau đớn và cả vết sẹo, tương đương với hai tiếng chống cự phía trước sẽ trở thành công cốc.
Không thể được.
Ánh mắt Túc An dừng lại trên mặt đứa bé bên cạnh, mập mạp, đỏ hòn, không có cách nào nhìn thấy đôi mắt nó, nhỏ như một đường chỉ, nhưng trong lòng cô lại tràn ngập yêu thương. Cô chỉ cảm thấy cô bé béo tròn này nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu vô cùng.
Sau khi ngắm nhìn bé con mập mạp ngủ, nhìn xung quanh phòng bệnh không có một ai, Túc An mím môi, có chút tức giận.
Đây là biết cô sinh con gai, cho nên ngay cả cho cô mặt mũi cũng không làm sao?
Thật quá đáng!
Túc An vừa tỉnh, trạng thái tinh thần không được tốt, huyệt Thái Dương đau nhức, đang lúc dây thần kinh trong đầu cô bị kéo căng đến sắp đứt thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Cô khó chịu nâng ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Tưởng Lục cầm hai phích nước sôi đi đến, thoáng thấy cô đã tỉnh thì hỏi: “Có khó chịu chỗ nào không?"
Túc An ngơ ngác tầm mười giây.
Hai đầu lông mày đang nhíu chặt dần dần dãn ra, vẻ mặt hoảng hốt, dường như thở phào một cái, hóa ra vẫn có người ở bên cạnh coi chừng.
Cô lại tiếp tục cúi đầu, không nhìn Tưởng Lục, khẽ ừ một tiếng: “Không có chỗ nào không thoải mái cả, sao anh lại ở đây?"
Tưởng lục: "Mẹ về nhà lấy đồ ăn cho em, đồ ăn ở tiệm cơm bên ngoài không có dinh dưỡng. "
Túc An không biết thực hư, nhưng không thể phủ nhận, nghe hắn nói như thế oán giận trong đáy lòng cô cũng vơi đi một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-395-pn-tuc-an.html.]
Tưởng Lục lấy chậu rửa mặt dưới giường bệnh ra, rót nước nóng, điều chỉnh lại nhiệt độ, thấm ướt vắt khăn, rồi chủ động đi đến trước giường lau mặt cho Túc An: "Ăn nhiều đồ bổ quá nên thai nhi quá lớn, cũng may là không xảy ra chuyện gì."
Túc An không nói chuyện.
“.....Anh đặt tên cho con gái, kêu là Tiếu Tiếu thì thế nào, Tưởng Tiếu. "
Túc An không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, nói: "Tùy anh."
Cô không hề có một chút hứng thú nào với việc đặt tên cho con. Ai cũng nói việc đặt tên cho con không chỉ là sự gởi gắm kỳ vòng và chúc phúc của trưởng bối mà còn tỏ rõ cuộc sống của mỗi người. Cô đã sửa lại tên mấy lần, cho nên cô không tin vào mấy lời này cho lắm.
Cô cũng không sợ tên mà Tưởng Lục đặt sẽ khó nghe, dù sao sau khi bé con mập mạp của cô lớn cũng có thể đến đồn công an đổi tên.
Còn có...
Sự thất vọng không thể nói rõ.
Khi bản thân kì vọng vào người khác, họ mới có thể coi trọng nhất cứ nhất động của đối phương, một khi mọi thứ bị xem nhẹ, ngược lại sẽ chẳng ai thèm chú ý đến những thứ này.
Tưởng Lục nhận thấy sự lạnh nhạt của cô thì nhìn cô một cái thật sâu, không nói gì nữa, yên lặng giặt khăn đổ nước.
Quá trình ở cữ của Túc An xem như khá thoải mái, hai mẹ chồng nàng dâu Liễu Ngọc Tú cũng thường xuyên đến thăm, mẹ Tưởng và chị Tú cũng rất hết lòng chăm sóc cô, duy chỉ có một việc không tốt đó chính là đứa con gái mập mạp của cô khóc quá nhiều.
Sáng nào con bé cũng phải gào khóc vài trận, đói khóc đi tiểu cũng khóc, cô còn chưa khóc đâu. Tưởng Đại không có ở nhà còn tốt, chỉ cần nó ở nhà, nhất định sẽ cùng gào khóc với con bé.
Cứ giống như đối ngẫu.
Túc An không thể làm gì con bé, lần nào huyết áp vọt tới đỉnh đầu, cô nhớ tới đây là con gái ruột của mình thì có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Sau khi bị bé con hành hạ mấy tháng, dần dần cô cũng hiểu được tâm trạng của Liễu Ngọc Tú.
Tình cảm của cô dành cho con bé khi con bé còn ở trong bụng và sau khi con bé ra đời mấy tháng hoàn toàn không giống nhau. Dường như cô đã hiểu tình cảm của người nhà họ Túc đối với Túc Miểu, cũng đã hiểu sự bất đắc dĩ chỉ hận rèn sắt không thành thép của bọn họ đối với mình.
Tại thời khắc này, cô thật sự rất muốn giảng hòa với người nhà của mình.
Sau khi nghĩ nghĩ thông suốt mọi chuyện, nhớ lại những chuyện mà bản thân đã làm, Túc An cũng không nhịn được thầm mắng mình một tiếng thiểu năng.
Cô có cái gì để mà kiêu ngạo chứ?
Không phải trong tiềm thức cô vẫn luôn ỷ vào việc bọn họ sẽ không làm gì mình sao?
Cô tự coi bản thân là nhân vật nữ chính đã nhận hết khó khăn trắc trở để đi đến đỉnh cao của cuộc sống, nhưng tất cả những chuyện cô làm lại là đi theo con đường của nữ phụ độc ác. May mắn đây là thế giời rất gần với hiện thực, không có nhiều nữ phụ độc ác nhà tan cửa nát như vậy, những nữ phụ độc ác sẽ bị đưa ra trước công lý.
Càng nghĩ, Túc An càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô muốn nghiêm túc xin lỗi cha mẹ, xin lỗi Túc Miểu, vì tất cả những chuyện hoang đường mà mình đã vẽ một dấu chấm hết.
Có điều nghĩ thì dễ nhưng đến lúc là lại rất khó. Cô mè nheo mẹ Túc hơn nửa thang, biết Túc Miểu chuẩn bị mở tiệm thì cố ý nhắc đến một số thói quen thường gặp của hậu thế, thường xuyên qua lại cô vẫn gượng gạo không nói được lời"Thật xin lỗi", nhưng khúc mắc trong lòng hai người đã được giải trừ không ít.
Chí ít nghe nói bên phía chị dâu bị đình chỉ không lương, Túc An liền chủ động lôi kéo cô ấy cùng làm ăn với mình.
Cô đã nghĩ kĩ, mặc dù cô có ý tưởng nhưng năng lực thưc hiện lại không tốt lắm mà tư duy của Ngô Hồng Ngọc bị giới hạn bởi thời đại nhưng năng lưc của cô lại tốt, đơn phương độc đấu không bằng song kiếm hợp bích.