Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 394: PM Túc An
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:18
Lượt xem: 12
Cô muốn bám vào Tưởng Lục, trở thành vợ của hắn, dùng chuyện này để bổ khuyết sự trống rỗng trong nội tâm của mình.
Đáng tiếc con đường này là do bản thân tự chọn, cho dù con đường phía trước là một cái hố sâu, cô cũng chỉ còn cách đi tiếp.
Khoảng thời gian sau khi cưới cô không hề cảm thấy hạnh phúc, Tưởng Lục đến Thanh Xuyên làm việc, vì đề tránh mấy lời đồn nhảm, cô cũng đi theo.
Lúc gặp người ngoài, hai người họ ăn ý đóng vai vợ chồng ân ái, đợi sau khi về nhà, gần như bọn họ đều im lặng, không biết nên nói chuyện gì với đối phương. Không giống như những đôi vợ chồng son khác thảo luận công việc hôm nay gặp khó khăn gì, bữa sáng ăn cái gì, ban đêm ăn cái gì, những chuyện này đều không nằm trong hình thức ở chung của bọn họ.
Túc An bắt đầu cảm thấy buồn chán.
Gả cho Tưởng Lục không mang lại cho cô cảm giác thành tựu “Đã hoàn thành mục tiêu”.
Giáo viên cấp 3 đã từng nói, sau khi thi đại học các em muốn chơi bao nhiêu tùy thích, có kết quả thi đại học rồi, không chỉ bị tra tấn bởi cấp bốn cấp sáu, mà còn phải đàng hoàng thi đủ các loại chứng chỉ, để có thể được tự do tài chính sau khi tốt nghiệp.
Túc An cảm thấy mình đang đang ở giai đoạn này.
Đột nhiên mất hết mục tiêu phấn đấu, cảm thấy cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì, sau khi gả cho Tưởng Lục cuộc sống của cô cũng không khác trước là bao.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đã như vậy, lúc trước cô còn hao tổn tâm cơ câu dẫn hắn đến cùng là để làm gì.
Lần đầu tiên Túc An phân tích nội tâm của mình.
Đột nhiên, cô bừng tỉnh, kể cả sau này Tưởng Lục có thể lên làm thị trưởng thì sao chứ? Mối quan hệ vợ chồng như giếng cạn không có sóng này của bọn họ, rất khó nói cô có thể hưởng bất cứ ánh sáng nào của hắn. Cho dù dành cho cô nhiều sự chú ý hơn nữa, cô nghĩ bây giờ cô cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.
Lần xuyên qua này, tựa hồ đã tiêu hao hết khí lực của cô, bây giờ cô chỉ muốn làm đầu cá ướp muối.
Không muốn tranh đoạt bất cứ thứ gì hết.
Sự chán ghét của cô đối với Túc Miểu càng lúc càng mờ nhạt, sự cố chấp của cô với Tưởng Lục cũng dần dần tiêu tán, chỉ có đứa nhỏ trong bụng này, mới là bảo bối cô yêu nhất.
Sau khi buông xuống tất cả mọi thứ, cả người Túc An cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, tâm tình của cô lây nhiễm cho Tưởng Lục, bầu không khí lúc hai vợ chồng ở chung trái lại cũng tốt hơn. Tưởng Lục còn không quên cải tạo tư tưởng của cô, hắn lại bắt đầu kể cho những vấn đề xuất hiện lúc ở chung với đồng nghiệp.
Lúc này Túc An không còn bài xích nữa.
Cô không còn cố tình tranh cãi với hắn nữa, mà bình thản đưa ra lý giải của mình.
Ngay khi mối quan hệ giữa hai bọn họ xem như ngày càng thân mật, thì Tưởng Đại xuất hiện
Lúc đó bụng Túc An đã lớn, mẹ Tưởng không yên lòng để cô ở lại Thanh Xuyên, nên bảo Tưởng Lục đưa cô về trước. Không ngờ đứa bé của Tưởng Đại chưa mất, mà còn được đưa đến nhà họ Tưởng để trả thù.
Trong đầu Túc An hoàn toàn trống rồng.
Cô hận Đại Man sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-394-pm-tuc-an.html.]
Hận, bởi vì cô là người xen vào giữa Đại Man và Tưởng Lục, nên cô không có tư cách hận cô ta, nhưng cô vẫn rất hận.
Không phải cô hận vì cô ta vẫn còn tơ tưởng đến Tưởng Lục, mà là hận cô ta cố tình uy hiếp, để đứa bé này cản đường con mình. Mặc kệ đứa nhỏ trong bụng cô là nam hay nữ, phía trước đều có một chướng ngại vật.
Lúc nghe được tin mẹ Tưởng đã giữ đứa nhỏ lại, trong lòng Túc An không thoải mái nhưng vẫn chưa đến mức mất lý trí.
Đến khi Tưởng Lục nhận được tin tức, hắn vội vã trở về từ Thanh Xuyên sau đó đặt tên cho đứa bé này là Tưởng Đại, cuối cùng cơn tức trong lồng n.g.ự.c Túc An không thể khắc chế được nữa.
“...... Anh giữ nó lại, liệu anh có nghĩ đến con của chúng ta không? Vô duyên vô cớ có thêm một người anh trai, lại còn không phải cùng một mẹ sinh ra, sau này anh định giải thích với nó như thế nào? Tưởng Lục, anh đừng quên, anh vẫn còn đang công tác trong đơn vị, nhân viên công chức không được phép snh 2 đứa, anh giữ lại đứa bé này không sợ ảnh hưởng đến mình sao, em cảm thấy anh đưa đứa bé này cho người khác nuôi cũng là một biện pháp tốt."
Tưởng Lục ngồi im trên ghế, kẹp một điếu thuốc giữa hai tay.
Trên sàn nhà đã có sáu bảy cái đầu lọc dưới chân.
Hắn trầm mặc hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên nhìn Túc An, trong mắt nhìn cô là sự nghiêm túc chưa từng thấy: "Đấy là con của anh, anh là cha của nó, anh phải có trách nhiệm nuôi nó."
Gân xanh trên trán Túc An giật giật.
Cô tức giận hét lớn: "Sao anh biết đấy là con của mình, không phải lúc trước anh nói đã phá rồi sao, nhỡ đâu Đại Man muốn báo thù anh, ôm đại một đứa bé từ nhà khác tới giả mạo thành con của anh thì sao? Anh muốn nuôi con không công cho người khác đúng không? Em thấy khoảng thời gian này chúng ta chung sống cũng không tệ, em nghĩ ít nhất anh cũng sẽ cân nhắc đến cảm nhận của em, không nghĩ tới...... A!"
Sắc mặt Tưởng Lục cũng khó coi.
Hắn bị Túc An hỏi đến cứng họng không trả lời được.
Đúng thật là hắn không hề hoài nghi xuất thân của đứa nhỏ này một chút nào.
Nói đến huyền học, hắn cảm thấy đứa bé này, vừa nhìn một cái đã biết đây là con trai mình, loại cảm giác này vô cùng huyền diệu.
Hắn dừng một chút, nói: "Anh đã nghĩ kỹ rồi, sau khi nghỉ phép trở lại anh sẽ từ chức."
Từ, chức??
Hai chữ này giống như sấm sét giữa trời quang, thình lình đem túc an sấm sét vừa vặn.
Đôi mắt cô trợn trắng, cái bụng lớn cũng vì tức giận mà phập phồng lên xuống, cô dùng giọng nói khó có thể tưởng tượng nổi, lắp bắp hỏi: "Từ, chức????"
"Anh có biết mình đang nói cái gì không?"
Thị trưởng tương lại, lại bởi vì lựa chọn con riêng mà từ chức?
Rốt cuộc Túc An không chịu nổi sự đả kích này, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.