Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 372: Không kịp phản ứng
Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:28:35
Lượt xem: 35
Khi tin Tức Phùng Vân Chi bị s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t truyền đến lỗ tai Túc Miểu, đầu óc cô đột nhiên đóng băng.
Cũng có chút phản ứng không kịp.
Có một loại cảm giác cô nghiêm trận chờ đợi, kẻ địch lại kết thúc quá qua loa, đặc biệt không chân thật, cũng đặc biệt buồn cười, giống như Phùng Vân Chi đến chỉ là một giấc mộng, ngoại trừ việc tạo thành áp lực cho cô, nguy hiểm không thể tới gần cô mười mét đã quỷ dị tiêu tán.
Quả thực là...
May mắn đến mức không thể tin được.
Cô tự kỷ nói cho Hàn Lặc nghe, Hàn Lặc cười như không cười: "Ừm, anh chính là ông trời kia.”
Túc Miểu: "..."
Không có gì để nói.
Thời gian trôi nhanh, ba năm đã trôi qua.
Trong ba năm qua, tất cả mọi người đều thay đổi không ít, chỉ có anh hai Túc, vẫn còn độc thân.
Sau ba năm phát triển, thương hiệu quần áo cá voi nhỏ đã đi ra khỏi tỉnh, Túc Miểu cũng khai trương ba cửa hàng baby xinh đẹp ở Thượng Hải.
Nếu có một danh sách những người giàu có, thì cô phải có tên trong danh sách ở An Nam.
Có một câu nói như thế này, người phụ nữ giàu có nhất không đẹp như cô ấy, người phụ nữ đẹp hơn...
Không, còn có ai khác có thể đẹp hơn cô ấy?
Túc Miểu lắc đầu, cự tuyệt nghĩ đến vấn đề này.
Sự nghiệp tiến triển thuận lợi, tình cảm vợ chồng vẫn khăng khít như ngày nào, điều tồi tệ là Hàn Tiểu Ngư được cha dạy nên càng ngày càng nghịch ngợm.
Nhắm mắt một cái, Hàn Lặc lại đang dạy lung tung cho con gái.
"Baba, bé mập mạp bắt nạt con và Tiểu Kính, hắn đẩy con, tay con đau quá." Cô bé mặc một bộ đồ gấu đáng yêu, dùng giọng nói trẻ con đáng yêu mách lẻo.
Hàn Lặc: "Vậy con hãy bắt nạt trở lại."
Tiểu Ngư: "... Không biết.”
Hàn Lặc nhặt xẻng nhựa của cô bé: "Đánh hắn bằng xẻng."
Cô bé nghiêng đầu, suy nghĩ một chút.
Cô bé vẫn còn nhớ những gì mẹ cô nói, ngỡ ngàng nói: "Nhưng mẹ nói, con phải trở thành một cô bé dịu dàng hiền lành, cô bé dịu dàng không thể đánh người."
Túc Miểu đang muốn khen con gái được mình dạy tốt, lại nghe Hàn Lặc vô trách nhiệm dỗ dành cô bé: "Ừm, như vậy đi, baba sẽ dạy con một biện pháp, sau này ai bắt nạt con, con cứ dùng xẻng nhỏ màu hồng nhạt đánh trở về, chúng ta dùng xẻng màu hồng nhạt thì con vẫn là một cô bé dịu dàng, đúng không?”
Túc Miểu vừa buồn cười vừa tức giận.
Ai ngờ cô bé còn đặc biệt nghiêm túc gật gật đầu, cười khanh khách: "Ừm!”
Hiển nhiên cảm thấy cha cô bé nói quá hợp lý.
Túc Miểu không ở trước mặt Hàn Lặc nói anh dạy hư con gái, đứa nhỏ mới bốn năm tuổi, chính là lứa tuổi tràn ngập sự tò mò.
Độ tuổi này cũng sợ nhất là cha mẹ cãi nhau trước mặt con cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-372-khong-kip-phan-ung.html.]
Hàn Lặc dạy Tiểu Ngư làm như vậy, nếu cô ở trước mặt nói không được, thì dần dần nhận thức của đứa bé sẽ hỗn loạn, con bé không biết mình nên nghe ba hay mẹ, rất bất lợi cho sự trưởng thành của con bé.
Điểm này hai vợ chồng vô cùng ăn ý.
Tuyệt đối không ở trước mặt đứa nhỏ lật đổ giáo dục của đối phương, giống như Hàn Lặc không đàng hoàng như vậy, cũng sẽ không nói với đứa nhỏ là suy nghĩ của mẹ không đúng.
Chỉ là có anh trì hoãn, Hàn Tiểu Ngư cách tiêu chuẩn thục nữ càng ngày càng xa.
Túc Miểu quả thực không dám nghĩ lúc Tiểu Ngư đến sáu tuổi, lại dựa theo ý nghĩ của Hàn Lặc đi luyện võ, sẽ biến thành cái dạng gì? Luôn cảm thấy anh sẽ dạy ra một vị vua trên núi.
"Hàn Tĩnh Ngọc, đừng nghịch cát, mau rửa tay đi, đến giờ ăn cơm rồi.”
Dạy dỗ con gái xong, ánh mắt Túc Miểu bay lên người chồng mình, giận dữ nói: "Còn có anh, đã lớn như vậy, sao anh còn cùng chơi cát với con bé? Không ngại bẩn thỉu à. Cha con hai người thật sự là!”
“Làm sao vậy, hai cha con bọn anh trêu chọc em à?” Hàn Lặc đứng dậy, vỗ xuống cát dính trên người, xách con gái lên, cũng giúp cô bé vỗ vỗ.
Nhìn cô bé rồi sâu kín nói: "Tiểu Ngư, mẹ lại ghét bỏ chúng ta, ôi.”
Tiểu Ngư sờ sờ đầu anh, dịu dành an ủi người cha già mất mát: "Cha ngoan nhé, không khóc không khóc.”
Dỗ dành người cha già, cô nhóc đáng thương nhìn Túc Miểu: "Mẹ~”
Giọng kia ngọt ngào đến mức có thể ngọt c.h.ế.t người.
Gọi mẹ xong, cô bé ném xẻng nhỏ nhào vào người Túc Miểu, ôm đùi cô.
Cũng không biết học theo ai, thân thể nhỏ bé lắc qua lắc lại, dùng giọng nói ngọt ngào làm nũng: "Mẹ ơi, mẹ đừng ghét bỏ ba ~"
Hàn Lặc: "..."
Vì sao lại biến thành chỉ ghét bỏ anh? Anh nghi ngờ rằng áo bông nhỏ đã bị lọt gió.
"Bảo bối, mẹ không chỉ ghét bỏ ba con, còn ghét bỏ con."
Cô nhóc vùi đầu vào đùi Túc Miểu, lắc lư như trống đánh, tố cáo: "Không có, con rất ngoan ngoãn, mẹ không ghét bỏ con, là ba không ngoan, cho nên mẹ ghét bỏ ba.”
Nói xong, cô bé ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười với Túc Miểu: "Mẹ~~~ Có thể chỉ ghét bỏ ba một chút thôi, ba thật đáng thương ~~~
Túc Miểu:!!
Rất tốt, đã học được giả vờ đáng thương.
Cô thầm trừng mắt nhìn Hàn Lặc, dùng ánh mắt chất vấn anh: Anh đưa con bé đi làm, anh đã dạy gì vậy?
Toàn bộ đều là diễn kịch!
Hàn Lặc tỏ vẻ bất đắc dĩ: Cái này gọi là thiên tài, anh không dạy.
Túc Miểu trợn trắng mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái, sao có thể thật sự tức giận.
"Con đó, thật sự là một đứa bé tinh quái, sao cái gì con cũng biết vậy." Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng chọc chọc lên trán con gái, sau đó ôm cô bé vào phòng rửa tay rửa mặt.
Hàn Lặc nhìn bóng lưng vợ con đi xa, khóe mắt nhếch lên, nở nụ cười yêu chiều.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Này này, em chỉ để ý Hàn Tĩnh Ngọc mà mặc kệ anh?"