Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 370: Được sủng mà kiêu
Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:28:32
Lượt xem: 34
Kể từ thời điểm nhà máy được mua lại, bản chất của nhà máy may mặc đã thay đổi.
Ông ta hiểu rõ.
"Ông tốt nhất thật sự hiểu rõ, cũng đừng giống như trước kia, người khác tới cửa khóc một lúc, ông đã tận tâm bận rộn trước sau. Lão Trịnh, tôi biết nhà máy suy sụp thì trong lòng ông không dễ chịu, nhưng tại An Nam có rất nhiều nhà máy cũng lụi bại, mọi người không sống như bình thường sao? Ông sẽ sớm quản lý một nhà máy khác, thay vì nghĩ về những điều vô dụng này, hãy suy nghĩ về cách xây dựng cho nhà máy mới.”
Hai vợ chồng Trịnh Quốc Bân trò chuyện về nhà máy mới một hồi, sau đó Trịnh Quốc Bân ra ngoài để giải quyết khoản nợ lương.
Thoạt nhìn 160.000 nhân dân tệ là rất nhiều, nhưng sau khi trả hết lương cho công nhân cũng không còn lại gì nữa. Những người lao động gần nghỉ hưu là nhóm tệ nhất, tiền lương hưu đã biến mất. Một số người khác nghĩ rằng vị trí trong nhà máy là bát cơm sắt, chưa bao giờ tích cực đi làm đều khóc rống lên, giống như bầu trời sụp đổ.
Có người ngược lại muốn mượn cơ hội gây sự, muốn tháo dỡ tấm thép của nhà xưởng đi bán lấy tiền, nhưng bị người có lý trí đè xuống.
Sau khi dây chuyền sản xuất bị kéo đi, nhà máy cũ gần như bị dọn sạch, Trịnh Quốc Bân mới thông báo cho mọi người chuyện nhà máy mới tuyển dụng.
Túc Miểu sau khi đề cập đến tiêu chuẩn sử dụng nhân sự của mình, cô không còn quan tâm đến việc Trịnh Quốc Bân sẽ tuyển dụng người như thế nào, mà thông qua Hoàng Phán Đệ thuê mấy sinh viên chuyên ngành thiết kế trang phục. Thay vì tuyển họ ở lại nhà máy, cô đề xuất hai mô hình hợp tác
Một là họ sẽ bán bản vẽ thiết kế, và cô sẽ mua nó, những bản vẽ này sẽ không thể bán cho người khác nữa.
Hai là một khi bản vẽ thiết kế của họ được chọn, nhà máy sẽ làm ra quần áo may sẵn trong thời gian ngắn nhất có thể. Họ được trả 5% giá cho mỗi sản phẩm được bán và thiết kế càng phổ biến, họ càng nhận được nhiều tiền.
Cả hai đều yêu cầu hợp đồng chính thức.
Đãi ngộ của cô không tệ, mấy người không chút do dự đã ký hợp đồng, làm cho Túc Miểu kinh ngạc chính là, Hoàng Phán Đệ cũng muốn thử xem.
Túc Miểu không có lý do gì để không đồng ý.
Dù sao bản vẽ thiết kế của bọn họ có dùng được hay không, quyền xét duyệt cuối cùng đều nằm trong tay cô, cô nóng lòng chờ người đến thử.
Đến tháng 11, lô hàng đầu tiên của các mẫu thu đông tại nhà máy đã được sản xuất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-370-duoc-sung-ma-kieu.html.]
Túc Miểu đã chuẩn bị đầy đủ, không chỉ nghiên cứu thị trường toàn diện mà còn kéo Túc An đến nhà máy xem mẫu, dưới sự thán phục tán thành của cô ấy, trang phục được đổi tên thành cá voi nhỏ ngay lập tức đã nổi tiếng, lợi nhuận ròng đạt 13 vạn.
Cô vì xưởng may này, đã thực sự bận rộn trong một thời gian dài, đã dành rất nhiều công sức cho nó.
Hiện giờ có lợi nhuận, cô tất nhiên rất kích động, không những không có vẻ mệt mỏi mà còn tràn đầy năng lượng.
Theo lời của Hàn Lặc: "Không quan trọng là nam hay nữ, thành công trong sự nghiệp là điểm cộng cho sự quyến rũ, đứng từ xa cũng cảm thấy toàn thân phát sáng, có thể làm mù mắt người khác, đặc biệt hấp dẫn người khác.”
Anh trêu chọc như vậy, người trong nhà đều cười theo.
Cằm Túc Miểu giơ lên, đặc biệt đắc ý: "Cho dù em làm bình hoa, đó cũng là bình hoa lấp lánh ánh vàng! Công việc có làm hay không cũng có thể làm mù mắt của anh.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô trở về nhà họ Túc, Túc An cũng mang theo con gái trở về, còn có Tưởng Lục thế nhưng lại không vắng mặt. Nhà máy đồ hộp của Tưởng Lục cũng đang phát triển tốt, nhưng lợi nhuận của thực phẩm lại chậm, một bước không thể lên trời, cũng may anh ta không quá tham vọng, hiện tại kiên định làm việc của mình.
Bởi vì sự tồn tại của Tưởng Đại, Tưởng Lục ít nhiều cảm thấy đuối lý, cũng không thúc giục Túc An.
Anh ta không có ý kiến, trong lòng chú Tưởng và dì Dương cũng không phàn nàn trước mặt Túc An, cho nên việc làm ăn hợp tác giữa Túc An và Ngô Hồng Ngọc coi như thuận lợi.
Nói về kiếm tiền, cô ấy thật sự không thua kém Tưởng Lục.
Có câu là người có tiền thì lá gan cũng sẽ lớn, bản thân cô ấy có thể kiếm tiền, tự nhiên không tốn nhiều tâm tư như vậy cho đàn ông, chưa từng nghĩ cô ấy càng độc lập, Tưởng Lục ngược lại cảm thấy không thích hợp, thay đổi bộ dạng lạnh lùng lãnh đạm không để ý trước kia, đã chủ động nói về cuộc sống và công việc với Túc An.
Cứ như vậy, cha mẹ Tưởng Túc đều yên tâm không ít.
Túc An ở sau lưng mọi người ngầm chửi bới Tưởng Lục: "Hãy nhìn xem, đàn ông đều hèn mọn, tôi chạy theo anh ta, anh ta lại lạnh lùng. Bà đây bây giờ không muốn nói chuyện với anh ta, chỉ muốn kiếm tiền, anh ta lại cảm thấy tôi không để ý tới gia đình, hừ! Không chiếm được vĩnh viễn khó chịu, trong lòng được ưu ái đều được sủng mà kiêu.”
Túc Miểu cười khanh khách gật đầu.
Trong miệng Túc An luôn có thể nói ra không ít lời thú vị.