Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 363: Tìm cách trả thù
Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:28:23
Lượt xem: 20
Khăn tay của tiểu thư khuê các là vật dụng riêng tư nhất, từ trước đến nay đều do chính tay mình thêu.
Ngay cả thiên kim tiểu thư ngang ngược và kiêu ngạo như Phùng Vân Chi, một thiên kim tiểu thư đối với người hầu trong nhà muốn đánh thì đánh muốn g.i.ế.c thì giết, ở việc thêu thùa cô ta cũng bị bắt buộc nghiêm túc học qua.
Không tính đến học như thế nào, con mắt đánh giá các tác phẩm thêu thùa của người khác vẫn có vài phần.
Cô ta từng nhìn thấy bức thêu của Túc Miểu, hoa văn trên chiếc khăn mà cô quen dùng cô ta cũng từng thấy, vô cùng độc đáo.
Không giống như mọi người thêu chữ nhỏ hay hoa cúc trúc mai lan, chiếc khăn tay do Túc Miểu tự tay thêu có hoa văn giống như vân văn nhưng không phải vân văn, nghe ma ma bên cạnh nói, nó được thêu bằng một loại phương pháp thêu rất đặc biệt và thuộc về kỹ thuật bí mật độc đáo của sư phụ Long.
Sư phụ Long có kỹ thuật thêu thùa xuất chúng, kinh thành không ai không biết.
Vốn Tín quốc công cũng từng mời bà ấy vào phủ giảng dạy, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, phu nhân lại không đồng ý.
Sau đó mới đến nhà họ Túc.
Vì vậy, không có nhiều người trong Đại Thịnh biết về phương pháp thêu thùa độc đáo của bà ấy.
Trước khi hai người rơi xuống nước, trong phòng trang điểm của Phùng Vân Chi còn lưu lại một chiếc khăn tay bên người Túc Miểu.
Là người khác âm thầm đưa đến tay cô ta.
Đúng lúc đó cô ta nghe nói Túc Miểu quyến rũ người đàn ông mà mình ái mộ nên đã tức điên lên, cũng lười quan tân là ai muốn mượn đao g.i.ế.c người, cô ta muốn dạy cho Túc Miểu một bài học.
Thuận tiện cũng cảnh cáo các tiểu thư khuê các khác có cùng ý nghĩ giống Túc Miểu.
Để cho bọn họ thấy rõ thân phận của mình, đừng vọng tưởng cướp thế tử An Bình với cô ta.
Ah!
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô ta đã thiết kế một sự kiện rơi xuống nước.
Lúc đó cô ta suy nghĩ rất tốt, trong bữa tiệc có người của cô ta, còn có Túc Thanh Tuyết giúp cô ta, muốn hủy diệt thanh danh của Túc Miểu cũng không khó.
Lùi 10.000 bước, giả sử cái hố đầu tiên cô may mắn tránh thoát, vậy cô ta cũng có thể dùng khăn tay kia hãm hại Túc Miểu có quan hệ với thư sinh nghèo khó, người đã sớm tìm xong, chỉ chờ người của cô ta truyền lời.
Không nghĩ tới tiện nhân Túc Miểu nhìn nhu nhược, kì thực lại lòng dạ ác độc, chính mình rơi xuống nước còn kéo cô ta xuống làm đệm lưng.
Túc Miểu cũng giống như Túc Thanh Tuyết nói, tâm cơ thâm trầm, chính là một tiện nhân!
Tiện nhân!
Cô ta còn tưởng rằng cả đời này không báo thù được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-363-tim-cach-tra-thu.html.]
Không nghĩ tới tiện nhân này cũng ở đây, vừa nghĩ đến mình đã từng cách tiện nhân này gần như vậy, ông trời rõ ràng cho cô ta cơ hội báo thù, lại bị cô ta vô tình bỏ lỡ, Phùng Vân Chi không thể bình tĩnh được.
Lúc ấy sao cô ta lại không đụng mạnh hơn một chút, làm cho tiện nhân này này trực tiếp khó sinh mà chết.
Nghiêm túc mà nói, lực đánh trả của Túc Miểu có tác động rất lớn đối với cô ta.
Cái loại cảm giác lật thuyền trong mương này thật sự quá khắc sâu, cô ta vẫn nhớ rõ cảm giác giãy dụa bất lực, hít thở không thông, thống hận, còn xen lẫn một tia hối hận biết thế đã không làm khi ở trong nước.
Vẻ mặt của Phùng Vân Chi rất dữ tợn, thay đổi liên tục, môi dưới cũng bị cắn chảy máu.
Cô ta rất ghét Túc Miểu.
Loại hận này xen lẫn một chút sợ hãi.
Bởi vì, cô ta nhận ra Túc Miểu không giống như thiên kim nhà bình thường dễ bắt nạt như trước, chỉ biết yên lặng chịu đựng, ngậm miệng ăn trái đắng, lúc cần thiết Túc Miểu tựa như chó điên, cô thật sự sẽ cắn người!
Phải ngẫm lại.
Cô ta phải suy nghĩ về nó, làm thế nào để trả thù!
Tiện nhân này hại cô ta từ thiên kim của Tín quốc công, An Bình vương phi tương lai biến thành một dân quèn không có tiền không có thế, mà cô thì sao, thay đổi một túi da mới không kém với trước kia, dùng thân thể hoàn toàn xa lạ này lừa gạt ánh mắt của cô ta.
Làm cho cô ta bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để trả thù.
Rào cản này ở trong lòng cô ta, cả đời cũng không bước qua được.
Phùng Vân Chi đứng tại chỗ một hồi lâu, làm cho y tá trực ban của quầy dịch vụ liên tiếp nhìn cô ta.
Thoáng nhìn thấy sự âm độc trên mặt cô ta, đột nhiên giật mình bị hoảng sợ, lo lắng cô ta ở chỗ này vướng víu, y tá lên tiếng nhắc nhở cô ta: "... Đồng chí Phùng, bác sĩ Tiết thật sự đã tan tầm về nhà, cô..."
Cô gái đột nhiên lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Phùng Vân Chi.
Biểu cảm trên mặt cô ta vẫn chưa kịp thu lại, lúc quay đầu lại nhìn cô gái còn lưu lại một chút "tàn nhẫn".
Y tá sửng sốt, cố nhếch khóe miệng, cười giả tạo nói: "Bác sĩ Tiết hiện tại thật sự không có ở đây!”
Cũng chưa từng thấy qua cô gái nào da mặt dày như vậy, không phải là bác sĩ Tiết trị liệu cho cô ta mấy tháng sao, thế mà lại bám vào bác sĩ Tiết.
Nếu không thì làm sao có người bất cẩn như vậy, cách vài ngày lại ngã gãy chân vào bệnh viện, vừa nhìn đã biết là cố ý. Mọi người sau lưng đều nói người này vì Bác sĩ Tiết mà phát điên, vậy mà lấy thân thể của mình ra đùa giỡn.
Cũng không sợ một ngày nào đó không cẩn thận sẽ vĩnh viễn tàn phế sao.
Phùng Vân Chi không biết tin hay là không tin: "Phải không? Tôi ở lầu một chờ hai tiếng đồng hồ, không thấy bác sĩ Tiết đi ra.”