Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 357: Sảng khoái
Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:28:14
Lượt xem: 24
“Đều là mẹ kế, sao cô có thể làm thế?”
“Nếu trong tay cô không có tiền, nể tình tốt xấu gì cũng quen biết, tôi cho cô nợ. Chờ Hàn Lặc có thời gian, tôi sẽ nói anh ấy đến nhà cô thu tiền.”
Lời này còn nhục nhã hơn lớn tiếng mắng chửi!
Vạch trần sự kiêu ngạo, lòng tự trọng mà cô ta ngụy trang trước mặt mẹ vợ và em vợ trước của Triệu Hồng Quân.
Càng chọc trúng chỗ yếu ớt nhất trong lòng cô ta.
Phải, cô ta không có tiền.
Nhưng mà, do ai làm hại?
Nếu không phải hai vợ chồng bọn họ không chịu buông tha, ba sẽ đối xử tàm nhẫn với cô ta như vậy sao, một xu cũng không cho?
Ba trước kia thương ba anh em bọn họ nhất.
Hàn Thành Tuyết siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào trong thịt, cô ta muốn nhào tới xé Túc Miểu, nhưng cô ta nhịn xuống.
Bà lão giảo hoạt bên cạnh kia hình như đã xem đủ vở kịch, lại nghe được chữ "Hàn Lặc" của nhà họ Hàn.
Tròng mắt đảo quanh, đánh giá Túc Miểu: "Ôi chao, cô là người nhà mẹ đẻ của vợ Hồng Quân phải không, nước lớn xông vào miếu Long Vương, nếu tất cả mọi người đều là họ hàng, tiền này coi như quên đi? Nhìn thằng nhóc nhà tôi kìa, cũng không chạm vào nước.”
Túc Miểu không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm Hàn Thành Tuyết, cũng không thúc giục.
Hàn Thành Tuyết chịu không nổi, oán hận trừng mắt nhìn Túc Miểu một cái.
Dường như cảm xúc đè nén đến cực điểm, không nhịn được xoay người rống lên với bà lão kia: "Không hiểu thì đừng lên tiếng, ba đồng tiền còn phải tìm người bố thí sao? Triệu Hồng Quân cũng không phải không có tiền cho gia đình nhà bà, nghèo khổ c.h.ế.t đi được.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Có lẽ mặt mũi không nhịn được, mắng người xong, cô ta vội vàng móc ra ba tờ tiền trong túi.
Dùng sức ném cho Túc Miểu.
"Cảm thấy tôi không có tiền? Mắt chó xem thường người khác, sau này bà đây sẽ không bao giờ tới cửa hàng kém cỏi này nữa.”
Túc Miểu không chút hoang mang nhặt tiền, trả lời: "Vậy cô phải nhớ kỹ, địa bàn của tôi không hoan nghênh cô, không có thời hạn.”
Sắc mặt Hàn Thành Tuyết tái mét, dậm chân, tức giận đi xuống lầu.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Túc Miểu, còn cố ý nghiêng người muốn đụng người, Túc Miểu khinh thường cười một tiếng, dịch chân sang bên cạnh, nửa người Hàn Thành Tuyết trọng tâm bất ổn mà lảo đảo ngã về bên phải, đập đầu vào cửa kính.
Một cục u nổi lên trên trán cô ta trong vài giây.
Túc Miểu hừ một tiếng, không nhịn được bật cười: "Lòng hại người không nên có.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-357-sang-khoai.html.]
Hàn Thành Tuyết cắn răng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Túc Miểu.
Túc Miểu nâng cằm lên, dùng ánh mắt càng hung dữ trừng trở về.
Cho cô nhìn chằm chằm, cô cho rằng tôi sợ sao??
Hàn Thành Tuyết bại trận, gắt giọng nói: "Cô đừng đắc ý!” Cô ta đỡ cửa kính đứng lên, vừa mới đứng thẳng dậy, đau đớn kêu lên: “Ah!!”
Túc Miểu không chút để ý liếc cô một cái, chỉ thấy chân trái cô ta không khống chế được mà run rẩy, mắt cá chân vặn vẹo thành độ cong quỷ dị.
Ôi ~ ~ ~ ~ trật chân rồi!!
Hai tròng mắt Túc Miểu hơi sáng lên trong chớp mắt, nháy mắt với cô ta.
Quả nhiên, Hàn Thành Tuyết tức giận đến đầu bốc khói xanh, biết không làm gì cô được, cô ta chỉ có thể rống lên với cô em vợ Triệu Hồng Quân đứng bên cạnh: "Cô là người c.h.ế.t à, không biết đến đỡ tôi một chút sao, đầu óc thật sự không linh hoạt.”
Cô gái mặc váy đỏ bị mắng giật mình, trong mắt tràn đầy ngỡ ngàng.
Dường như bị dọa, nhớ tới Hàn Thành Tuyết dù sao cũng có một người cha làm quan lớn, ngoan ngoãn đến đỡ cô ta.
Bà già bị bắt nạt đến nỗi cúi gằm mặt xuống.
Trợn trắng mắt, vô cùng xem thường Hàn Thành Tuyết, âm dương quái khí nói: "Hồng Quân thích Bảo Căn nhà chúng tôi nhất, mẹ kế như cô quả nhiên ác độc, ngoài miệng nói muốn mang Bảo Căn đến trải nghiệm khoa học xoa bóp, không nghĩ tới cố ý giày vò người, để cho chúng tôi chạy một chuyến vô ích, ôi, cháu ngoại đáng thương của bà nha..."
Đứa trẻ trong vòng tay của bà lão cũng tình cờ bật khóc.
Túc Miểu nghiêm túc hoài nghi khi bà cụ kia nói chuyện khẳng định đã lén lút véo đứa nhỏ.
Có một câu nói như thế này, già mà không c.h.ế.t đều là kẻ trộm!
Bà lão vừa đi vừa không ngừng oán giận: "Còn là họ hàng chứ... hừ, con gái của thủ trưởng, địa vị cũng không tốt lắm, em dâu cũng có thể bắt nạt đến trên đầu, cũng chỉ có thể bắt nạt dân chúng bình dân như chúng ta..."
Âm lượng một chút cũng không nhỏ, chính là muốn nói cho Túc Miểu và Hàn Thành Tuyết nghe.
Hàn Thành Tuyết tức giận đến mức hít sâu một hơi, mắt cá chân đau đến nỗi cô ta đứng không vững, chỉ có thể nhờ người đỡ, khập khiễng xuống lầu.
Mỗi bậc thang tiếp theo của cô ta, Túc Miểu có thể nghe thấy tiếng hít vào đau đớn của cô ta.
Ồ, thật sự là quá thảm rồi! !
Nhưng trong lòng cô sao lại sảng khoái như vậy.
Sảng khoái.
Đặc biệt sảng khoái!