Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 354: Thiết kế trang phục
Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:28:10
Lượt xem: 18
Sau khi Túc Miểu tiễn Trịnh Quốc Bân đi thì lái xe đến Đại học An Nam tìm Cố Tiểu Trân.
Nhà máy mới không chỉ cần cải cách mô hình quản lý mà còn cả phong cách sản xuất quần áo, không thể sản xuất những kiểu dáng cơ bản mà nhà máy nào cũng làm như trước mà phải đi theo con đường thời trang, thoải mái, độc đáo.
Vì vậy, không thể hoàn toàn dựa vào các nhà thiết kế ban đầu của nhà máy may mặc, cần phải tuyển dụng một vài thiết kế mới lạ và độc đáo.
Túc Miểu trước tiên tìm ông cụ Ôn hỏi lịch học hôm nay của lớp sơn thủy, sau khi biết rằng họ đang học lớp thư pháp ở tòa nhà Đức Thiện, cô lại lái xe đến toà nhà Đức Thiện. Sau khi đỗ xe ở tầng dưới và đợi thêm hai mươi phút nữa, Cố Tiểu Trân kéo một cô gái mà Túc Miểu chưa từng gặp chậm rãi đi xuống cầu thang.
Túc Miểu xuống xe, đi về phía trước ước chừng mười bước.
Đến gần mới hét lên với cô gái: "Tiểu Trân!!”
Cố Tiểu Trân ngẩng đầu nhìn về phía vị trí tiếng nói truyền đến.
Nhìn thấy Túc Miểu, trên mặt trong nháy mắt nở ra nụ cười sáng lạn: "Miểu Miểu, hôm nay cậu tới tìm mình chơi sao? Tiểu Ngư đâu, sao không mang tới đây, hai tháng không gặp, mình rất nhớ con bé.”
Sau khi Túc Miểu mang thai cô không còn đến trường học nữa, nhưng hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.
Lúc Cố Tiểu Trân nghỉ lễ thỉnh thoảng sẽ đến nhà tìm cô, Túc Miểu đi ngang qua trường học cũng sẽ vào xem một chút.
Vì vậy, mối quan hệ luôn rất tốt.
Túc Miểu buông tay: "Thừa dịp con bé ngủ mình mới ra khỏi cửa.”
Cố Tiểu Trân quay đầu lại, nói với nữ sinh đi cùng: "Miểu Miểu tới tìm mình, hôm nay không đi căng tin với cậu nữa.”
Nữ sinh nhìn Túc Miểu, thấy Túc Miểu cũng nhìn hai người bọn họ, cô ấy ngượng ngùng cười cười, Túc Miểu cũng thân thiện cười với cô gái.
Chủ động tiến lên phía trước: "Xin chào, tên tôi là Túc Miểu.”
Cô gái dường như thụ sủng nhược kinh: "Cô, xin chào, tên tôi là ... Hoàng Phán Đệ.”
Khi nói tên mình, cô ấy hơi cúi đầu, dường như có chút khó mở miệng.
Ánh mắt Túc Miểu chợt lóe, đại khái đoán ra cô ấy ở nhà không được coi trọng lắm.
Từ xưa đến nay, những cái tên như Phán Đệ, Chiêu Đệ, Lai Đệ dường như vẫn luôn tồn tại, cho dù thay đổi triều đại, thời đại thay đổi, cũng không không ngăn được một số người mong có con trai.
Trên mặt cô không lộ ra cảm xúc dư thừa, không có tò mò, càng không có thương hại.
Mà lựa chọn dùng thái độ bình thản nhất đối mặt với sự trầm thấp của cô ấy: "Tiểu Trân, mình có chuyện muốn nhờ cậu giúp, chúng ta ra bên ngoài nhà ăn rồi từ từ nói chuyện.”
Dứt lời, cô cũng mời Hoàng Phán Đệ: "Bạn học Hoàng đi cùng đi, nhiều người cho náo nhiệt.”
Hoàng Phán Đệ nhỏ giọng nói: "Tôi không đi.”
Cố Tiểu Trân nhìn thấy cô ấy như vậy, nghĩ đến mình trước đây. Lúc đó có Miểu Miểu giúp cô ấy, cho nên cô ấy cũng muốn giúp đỡ Phán Đệ.
Những người như họ với trái tim nhạy cảm và tuổi thơ kém hạnh phúc cần nhất không phải sự đối xử đặc biệt từ người khác, mà là sự chấp nhận bình đẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-354-thiet-ke-trang-phuc.html.]
Cô ấy thuyết phục Phán Đệ với một giọng điệu hơi cường điệu.
"Đi nào, cùng mình ăn nghèo cậu ấy đi."
Sau hai năm sống tập thể, Cố Tiểu Trân trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, nói chuyện với Túc Miểu cũng càng thêm tùy ý.
Nói xong còn đắc ý chớp chớp mắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Miểu nghe nói như vậy, cũng thoải mái phất tay: "Ăn, tùy tiện ăn! Túi tiền của cô đây đang căng phồng, dạ dày như chim nhỏ của hai người có thể ăn cho đến khi tôi nghèo cũng coi như hai người rất giỏi.”
Động tác hào hùng này của cô trong nháy mắt kéo gần khoảng cách của mọi người.
Hoàng Phán Đệ có chút cảm động.
Người bạn này của chị em tốt của cô ấy không xa cách giống như vẻ ngoài của cô ấy, là một người rất biết chiếu cố tâm trạng của người khác.
Nghĩ đến bộ dạng của Tiểu Trân mỗi lần nói đến Túc Miểu thì hai mắt đều phát sáng, Hoàng Phán Đệ cũng cảm thấy cô quả thật giống như tiên nữ, người đẹp mà tâm cũng thiện lương.
Cô ấy bỗng nhiên có loại xúc động, cũng muốn làm bạn với một cô gái tự tin hào phóng như vậy.
“...... Được rồi, tôi sẽ đi.”
Túc Miểu cười tủm tỉm: "Như vậy là đúng rồi, đi, lên xe.”
Cố Tiểu Trân nhảy nhót đi tới trước mặt Túc Miểu, nhìn xung quanh một vòng: "Nhà cậu cách trường học gần như vậy, sao lại lái xe tới đây?”
Túc Miểu mở cửa xe, ý bảo hai người lên xe.
Chờ họ lên xe, tự mình ngồi vào ghế lái mới nói: "Đi nói chuyện với người khác một lúc, khi về nhà đi ngang qua trường học nên mình vào chơi với cậu, thuận tiện nhờ cậu giúp mình một việc.”
Cố Tiểu Trân khó hiểu, không hiểu mình làm sao có thể giúp được Túc Miểu.
"Chuyện gì vậy?"
Túc Miểu: "Mình đang có một công việc bán thời gian cần tìm mấy người chuyên ngành thiết kế quần áo, muốn người có thực lực thật mạnh. Tiểu Trân không phải cũng học lớp thiết kế tự chọn sao, có thể đề cử được người nào không?”
Cố Tiểu Trân suy nghĩ một chút, gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Đúng là chọn môn học kia, mà gần đây mình rất ít đi học, nhưng Phán Đệ rất quen thuộc với bọn họ.”
Hoàng Phán Đệ chần chờ một chút, gật đầu.
"Bạn cùng phòng ở với tôi có một người học chuyên ngành thiết kế thời trang."
Cô ấy không phải là sinh viên chuyên ngành hội họa truyền thống của Trung Quốc, mà chuyên ngành sư phạm, bởi vì đăng ký muộn nên được phân vào ký túc xá hỗn hợp.
Quen biết Cố Tiểu Trân, là bởi vì lúc ở căng tin bị bắt nạt, Cố Tiểu Trân chủ động vươn tay giúp đỡ.
Sau đó, hai người trở thành bạn bè.
Túc Miểu cười khanh khách nhìn cô ấy: "Vậy, Phán Đệ có thể giúp tôi hỏi một chút không?”