Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 353: Cải cách nhà máy
Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:28:08
Lượt xem: 23
Túc Miểu rất bình tĩnh, pha cho ông ta một ấm trà trước, mới mở miệng chậm rãi nói: "Sũy nghĩ của giám đốc Trịnh vẫn không có ý định thay đổi sao? Bây giờ nhiều nhà máy nhà nước không thể tiếp tục mà lựa chọn từ của công chuyển giao cho người dân. Tôi cũng phải nói rõ cho ông biết, công việc kinh doanh của gia đình tôi quá nhỏ, không thể nuôi nổi nhiều người rảnh rỗi như vậy, cho dù ông tặng không nhà máy cho tôi, tôi cũng không thể đồng ý giữ lại tất cả mọi người.”
Trán của Trịnh Quốc Bân dần dần đổ mồ hôi.
Thật ra trải qua thời gian dài đàm phán như vậy, Trịnh Quốc Bân đã rất xác định tính toán của Túc Miểu, cho nên nghe cô nói như vậy cũng không kinh ngạc.
Chỉ là, ông ta cũng có khó khăn của mình.
Ông ta lấy khăn tay mang theo bên người lau mồ hôi trên mặt, suy nghĩ một chút hỏi: "Cô Túc, ý của cô chính là không nghĩ đến việc thu mua nhà máy của chúng tôi nữa?”
Túc Miểu trầm mặc.
Biểu tình Trịnh Quốc Bân cũng càng ngày càng nghiêm túc.
Túc Miểu dùng ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn ông ta: "Xin lỗi, Giám đốc Trịnh, tôi thật sự là trong lòng có thừa mà lực không đủ. Ông ngẫm lại, trợ cấp tài chính thành phố cũng không cứu sống được nhà máy của các ông, tôi chỉ là một người bình thường làm ăn, nếu như muốn nuôi hơn một ngàn công nhân đó là một gánh nặng rất nặng nề với tôi, cho nên tôi nhiều nhất chỉ có thể lưu lại một nửa người. Ông đã phụ trách xưởng may lâu như vậy chắc ông cũng biết năng lực sản xuất của nhà máy, ông nên biết rằng vấn đề tôi đang xem xét thực sự tồn tại, có rất nhiều nhân viên ỷ vào việc nhà máy nhà nước sẽ không sa thải người vô cớ, họ có thái độ làm việc không tốt, buông thả, và không tuân theo các quy tắc. Tôi sẽ không bao giờ giữ những người như vậy.”
“Nhưng tôi cũng hiểu tâm trạng của ông, vì vậy tôi sẵn sàng tiếp quản dây chuyền sản xuất trong nhà máy, với những công nhân siêng năng và xuất sắc bên tôi cũng có thể nhận lấy.”
“Ông nên hiểu rằng việc loại bỏ tất cả những kẻ lười biếng đó chỉ có lợi không có hại cho nhà máy.”
“Giám đốc Trịnh có thể xem xét cẩn thận đề nghị của tôi.”
Trịnh Quốc Bân nhất thời không nói gì.
Ông ta muốn thuyết phục Túc Miểu, nhưng không nói được hai câu đã bị đối phương liên tục c.h.é.m giết, c.h.é.m đến không thể nói ra bản thảo trong bụng.
Túc Miểu đề cập đến những tai họa ngầm này, ông ta làm sao có thể không biết?
Nhưng tất cả mọi người trong nhà máy là đồng đội trong chiến trường!
Không nói đến những người làm việc vất vả, phần lớn đều là người cần cù khẩn trương làm việc cho nhà máy cả đời, kết quả lại phải rơi vào kết cục bị sa thải, ai mà sống nổi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-353-cai-cach-nha-may.html.]
Việc này nếu không được giải quyết ổn thỏa sẽ gây ra những xung đột xã hội.
Lúc ông ta suy nghĩ, Túc Miểu cũng đang quan sát biểu tình của ông ta.
Thấy trên mặt ông ta lại lộ ra vẻ khó xử, Túc Miểu lại giả vờ vô tình nói một câu: "Tôi cảm thấy ông là một giám đốc nhà máy vô cùng có trách nhiệm, nghe công nhân trong nhà máy nói, ông cũng từng muốn cải cách mạnh mẽ, nhưng cuối cùng không thành, tôi vô cùng tiếc nuối.”
“Nhưng nhà máy bây giờ phải đối mặt với một sự lựa chọn mới, một số công nhân phải bị sa thải không phải là trách nhiệm của ông. Bán thiết bị nhà máy và giữ ít nhất 500 công việc của ít nhất 500 người, tốt hơn so với tất cả mọi người bị mất việc làm.”
“Tôi tin rằng nếu không ai gây rối, xưởng may sẽ ngày càng tốt hơn dưới sự quản lý của ông.”
Túc Miểu không nói nhiều nữa, sợ phản tác dụng.
Cuối cùng, Trịnh Quốc Bân không một mực từ chối như trước.
Đương nhiên, ông ta cũng không lập tức đồng ý, chỉ nói trở về họp, sẽ nhanh chóng trả lời cho cô.
Túc Miểu không cảm thấy bất ngờ với đáp án này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Các nhà máy quốc doanh đều có vấn đề này.
Mối quan hệ giữa đội ngũ lãnh đạo rất phức tạp, quyết định gì cũng phải họp bàn, một người không đồng ý thì họp bàn nhiều lần, chưa nói đến hiệu quả thấp, nếu gặp phải phe phái tranh chấp còn có người cố ý trì hoãn, vậy thì càng đừng hòng làm thành chuyện gì.
Trịnh Quốc Bân là giám đốc nhà máy có trách nhiệm, đồng thời cũng là một người rất có năng lực.
Túc Miểu đã nghiên cứu đề xuất phương án cải cách của ông ta nhiều lần, đều rất tốt.
Đáng tiếc công hội và chi bộ đảng bên kia cảm thấy ông ta liều lĩnh, ba bên vẫn cãi nhau, dẫn đến ý tưởng của Trịnh Quốc Bân không thành hiện thực.
Nếu không, làm sao có thể phát sinh chuyện các nhà máy nhỏ khác sống sót sau làn sóng cải cách và mở cửa sau khi tìm kiếm một bước đột phá, trong khi nhà máy may mặc thành phố với dây chuyền sản xuất mới nhất phải vật lộn?