Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 352: Xây dựng nhà xưởng

Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:28:07
Lượt xem: 23

"Ah, anh đừng úp úp mở mở."

Cao thâm khó lường cho ai xem??

Túc Miểu trừng mắt nhìn anh.

Hàn Lặc lại cười: "Nhà máy may mặc thành phố đã ba tháng không phát lương, nhiều nhất là chống đỡ thêm mấy tháng nữa, bọn họ sẽ phải phải tuyên bố đóng cửa, sa thải nhân công như những xí nghiệp tụt hậu khác không có ý định thay đổi, đến lúc đó, em lại nhắc lại chuyện thu mua nhà máy..."

Túc Miểu vuốt cằm suy nghĩ một chút, lại đổi ý: "Thật ra chỗ phố Tiểu Nam em cũng không thích lắm, diện tích nhà máy quá nhỏ, sau này không tiện mở rộng quy mô. Không bằng đến ngoại ô mua một mảnh đất xây dựng nhà máy mới, chờ bên kia làm không nổi nữa sẽ trực tiếp mua dây chuyền sản xuất của bọn họ. Như vậy cũng không cần có bất kỳ liên quan gì đến những công nhân ban đầu kia, chúng ta trực tiếp tuyển dụng.”

Nhóm công nhân này vì bị sa thải chắc chắn sẽ gây náo loạn.

Điều này nên được lãnh đạo đơn vị cũ giải quyết, và cân nhắc bởi các quan chức kia.

Cô chỉ là một người dân bình thường, làm sao có thể gánh vác một mớ hỗn độn lớn như vậy?

Một người xử lý không tốt, chẳng may có phần tử cực đoan không tìm được người phát tiết oán hận sẽ trút giận lên đầu cô thì sao?

Vậy thì cô cũng quá oan uổng.

Hàn Lặc gật đầu: "Cũng được.”

Sau khi bàn chuyện công việc xong, hai vợ chồng đến tiệm may lấy ba tấm vải, đều là vải cotton trơn màu đơn giản nhất. Túc Miểu may quần áo rất thuận tay, một buổi chiều đã cắt ra sáu bộ quần áo, hai cái váy nhỏ, còn lại là áo liền quần.

Bởi vì là đồ dành cho bé, nêm cô cũng không thiết kế quá phức tạp, mà đơn giản hào phóng, dễ mặc vào, cởi ra.

Mặt sau của mỗi bộ quần áo đều được thêu những con vật sống động, hình ảnh con gái cô bò lôm côm trong bộ quần áo mình làm khiến trái tim Túc Miểu muốn tan chảy.

Nụ cười chưa bao giờ hạ xuống.

Động tác trên tay cũng càng ngày càng nhanh.

Đất nhà xưởng nhanh chóng được giải quyết, chọn một mảnh đất hoang ở vùng ngoại ô.

Diện tích không nhỏ, gần hai mươi mẫu.

Đội ngũ xây dựng có sẵn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-352-xay-dung-nha-xuong.html.]

Túc Miểu vừa lấy được giấy chứng nhận sử dụng đất lập tức tìm nhà thiết kế, nhà thiết kế này cũng là người quen cũ, không chỉ thông thạo thiết kế nhà ở, mà còn có thành tích rất tốt trong các công trình nhà xưởng.

Nhưng lần đầu tiên đưa ra bản thiết kế, Túc Miểu vẫn không hài lòng lắm.

Cô đã kiểm tra khu vực thiết bị của các nhà máy khác, thấy cách bố trí không gian rất chật chội, bao gồm cả xưởng của nhà máy may mặc thành phố cũng có nhiều vách ngăn chưa hợp lý.

Vào thời điểm đó, cô đã suy nghĩ về một vấn đề, thiết kế này có thực sự thuận tiện cho thông gió và chữa cháy không?

Bởi vậy khi bản thiết kế đầu tiên ra lò, Túc Miểu lập tức đề cập đến ý tưởng của mình.

Cô tình nguyện ra chi phí đầu tư nhiều hơn một chút, xây dựng nhà xưởng từng bước đều đúng chỗ, cũng không muốn vì nhỏ mà mất cái lớn.

Trong trường hợp gặp hỏa hoạn đột ngột hoặc tình huống khác, môi trường làm việc chật chội quá nguy hiểm, một khi tai nạn xảy ra, không chỉ tài sản của nhà máy bị thiệt hại lớn mà còn có thể kéo theo kiện tụng liên quan đến tính mạng con người.

Nhà thiết kế lắng nghe ý kiến của cô, cảm thấy rất hợp lý.

Vì vậy, anh ta đã sửa đổi thêm vài lần trên bản thiết kế ban đầu, sau khi Túc Miểu xem qua mới vỗ tay đồng ý.

Vào ngày Quốc khánh, nhà xưởng đã được xây dựng xong.

Mà công ty may mặc thành phố đợi lâu không thấy tin tức gì cũng đã liên hệ với Túc Miểu vài lần, bọn họ nguyện ý nhượng bộ, giá thu mua lại giảm một chút, nhưng công nhân vẫn phải giữ lại.

Túc Miểu không trả lời trực tiếp, nhưng nói rằng cô sẽ nghiêm túc xem xét nó.

Đến cuối tháng 9, nhà máy may mặc đã nợ tiền lương của công nhân gần năm tháng, thật sự không chịu nổi nữa, Trịnh Quốc Bân lại tìm đến Túc Miểu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Túc Miểu hẹn ông ta ở quán trà gần phố Tiểu Nam nói chuyện.

"Cô Túc, chúng tôi cũng không vòng vo nữa, hiện tại cô có thể nói cho tôi biết, cô có mua nhà máy này hay không?”

Trịnh Quốc Bân thật sự bị ép đến không còn cách nào khác.

Mỗi ngày đều có công nhân đến nhà náo loạn, bà mẹ 70 tuổi trong gia đình ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, mấy ngày trước bị một thanh niên đẩy một cái không nhẹ không nặng, đã làm lệch thắt lưng ngay tại chỗ, ông ta kìm nén bực bội không cách nào phát ra.

Ai bảo ông ta là giám đốc nhà máy?

Ai bảo ông ta phải chịu trách nhiệm về sinh kế của hơn 1.000 người này?

Loading...