Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 347: Không phù hợp
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:25:09
Lượt xem: 28
Hàn Lặc khoát khoát tay: "Đừng nói hiện tại Xa Đông Mai và Thẩm Mãnh không thích hợp, cho dù Xa Đông Mai thành danh, bọn họ cũng không thể là một đôi."
Khi anh nói điều này, không phải là cha mẹ Thẩm không dễ hòa hợp.
Ngược lại, cha mẹ Thẩm rất tốt tính, không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của Thẩm Mãnh.
Nếu Thẩm Mãnh thích Xa Đông Mai, họ sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng Hàn Lặc đã quen Thẩm Mãnh từ khi hắn còn nhỏ, biết rõ hắn nhất. Đừng nhìn hắn đối với con gái ôn hòa ít nói, thật ra người này ghét nhất phiền toái.
Xa Đông Mai thực sự là một cô gái tốt. Nghe Túc Miểu nói cô ấy đang cố gắng cho sự nghiệp, Hàn Lặc rất đồng tình với suy nghĩ của cô. Nhưng dù Xa Đông Mai có tốt đến đâu, Thẩm Mãnh cũng sẽ không thèm để mắt tới.
Bởi vì đối với bất cứ ai mà nói thì nhà họ Xa rất rắc rối.
"Em khác với cô ấy. Thái độ của em đối với nhà họ Xa còn tùy thuộc vào tâm trạng. Nếu em không coi trọng nhà họ Xa, anh có thể tùy ý trấn áp họ. Chúng ta là vợ chồng một lòng, nhưng Xa Đông Mai thì sao? Dù sao cũng là quan hệ huyết thống, dù cô ấy hận gia đình của mình, nhưng cô ấy đã ở trong hoàn cảnh đó hai mươi năm, cha mẹ và chị gái của cô ấy đều sống không tốt, chắc chắn cô ấy sẽ không nhắm mắt làm ngơ."
Hàn Lặc chính là như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh sẽ không mù quáng dỗ người yêu bằng những lời ngọt ngào, mà sẽ cùng nhau thảo luận về vấn đề đó.
"Chị ấy sẽ không để ý tới nhà họ Xa." Túc Miểu thấp giọng phản bác.
Hàn Lặc cười nói: "Tình cảm của con người giống như một đường parabol, khi sự tức giận và hận thù lên đến cực điểm, nó sẽ trượt xuống. Khi cuộc sống của cô ấy càng ngày càng tốt, kinh nghiệm càng phong phú, nhận được càng nhiều, cô ấy sẽ dần dần khoan dung. Một hai năm có thể giữ khoảng cách, mười năm sau thì chưa chắc."
Túc Miểu không phục.
Chị ấy hận ai là sẽ hận cả đời, cứ như vậy mà ôm hận!
"Em bĩu môi làm gì? Tiểu Ngư nhất định sẽ cười nhạo em. Anh không nói cô ấy nhất định sẽ mềm lòng, nhưng đây đều là nhân tố tiềm ẩn, em phải thừa nhận đi?"
"Vâng."
"Cho nên loại chuyện này cũng không cần lo lắng, nếu không có việc gì thì có thể dành nhiều thời gian cho anh hơn, từ khi khai trương cửa hàng thứ hai, đã rất lâu rồi chúng ta không cùng nhau nói chuyện. Ngoại trừ ban đêm đi ngủ gặp nhau một lần, bao lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện với nhau?"
Túc Miểu nghe thấy giọng điệu oán giận của anh, lông mày cô giật giật, cô nhướng mày, mỉm cười nhìn anh.
Hàn Lặc thừa dịp ôm lấy vai cô: "Thật sự không nhớ anh sao?"
Túc Miểu: "Em không bận sao? Anh không bận sao? Anh làm việc ở chỗ đó, không phải ba ngày hai bữa ngủ ở công ty sao?"
Hàn Lặc lập tức lộ ra vẻ đắc ý, nháy mắt với cô: "Haha, nhớ anh rồi. Anh làm xong việc sẽ rảnh, mấy ngày nữa đưa em ra ngoài, chúng ta cùng Tiểu Ngư ra ngoài đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-347-khong-phu-hop.html.]
Nghĩ đến nhà ga đông đúc, Túc Miểu vội vàng lắc đầu: "Không được, đường đi quá bất tiện, ra ngoài chơi còn mệt hơn ở nhà."
Hàn Lặc: "Em có thể đi máy bay."
"Anh gạt em." Túc Miểu liếc anh một cái, đắc ý nói: "Anh cho rằng em không biết máy bay yêu cầu thư giới thiệu của cơ quan công quyền, em biết không ít."
Khi cô kiêu ngạo, đuôi mắt vĩ hơi xếch lên tựa hồ bay vào trán và tóc, cô nhe nanh múa vuốt, thực sự quyến rũ và sống động.
Hàn Lặc cúi đầu, nhân lúc con gái không nhìn nhanh chóng hôn lên khóe mắt cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Ừ, anh cũng biết, chỉ có cán bộ mới được đi máy bay."
Túc Miểu dùng sức gật đầu.
Cô cũng muốn học hỏi những nhà thơ lớn đi du ngoạn khắp thế giới, chứng kiến những non sông hùng vĩ.
Nhưng thực sự không thể ép cô đi tàu.
Lần trước đến Thâm Quyến, cô đã ngồi một lần, bắp chân và mu bàn chân sưng tấy khi xuống xe.
Đây còn là mua vé giường nằm.
Khi cô phàn nàn với chị dâu, chị dâu gợi ý đi máy bay.
Túc Miểu vừa nghe nói bay trên không liền kích động, ai ngờ đơn vị còn phải dán tem cấp giấy chứng nhận.
Thông suốt rồi.
Cả cô và Hàn Lặc đều không đủ tư cách đó.
Nghĩ theo hướng này, làm việc trong một cơ quan thực sự sẽ tốt hơn so với kinh doanh bên ngoài.
Một lúc sau, Hàn Lặc đột nhiên hỏi: "Em muốn đến thủ đô sao?"
Túc Miểu gật đầu, nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Nghĩ xem, em muốn nhìn xem có điểm tương đồng nào với thủ đô của Đại Thịnh không."
Hàn Lặc: "Vậy anh sẽ lấy giấy chứng nhận."
Túc Miểu đầu tiên là kinh ngạc gật đầu, sau đó vẻ mặt rối rắm, nhìn về phía con gái bọn họ đang cắn chân: "Vậy... làm sao bây giờ, bảo bảo, thật sự không mang theo con bé sao?"
Về phần sắp xếp cho con gái, Hàn Lặc đã nghĩ đến, đưa bé con đến nhà họ Đàm, bảo dì Viên đi cùng bé con.
Túc Miểu nghe vậy cười nói: "Được, mấy ngày nay chúng ta dẫn con bé đến chỗ bà ngoại chơi nhiều hơn, để con bé làm quen trước."