Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 340: Đều do Xa Hà Hạ
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:24:59
Lượt xem: 25
Đừng nói lại là mấy cô gái lớn của họ hàng xa chờ đợi hắn đấy nhé.
Khi hắn kích động di chuyển, Tiểu Ngư đang ngồi trong lòng hắn giật mình lập tức mím chặt miệng. Hàn Lặc thấy đôi mắt ngấn nước của con bé bắt đầu chực trào, anh vội ôm con bé lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhân tiện, anh trừng mắt nhìn Thẩm Mãnh: “Anh làm ầm ĩ lên cái gì, suýt chút nữa đã dọa sợ Tiểu Ngư rồi.”
Tiểu Ngư quay lại trong vòng tay của ba thì lập tức cái miệng nhỏ cười toe toét, lộ ra bốn chiếc răng nhỏ.
Dường như cảnh sắp khóc vừa nãy chỉ là ảo giác của họ.
Rõ ràng nửa trên khuôn mặt rất giống Hàn Lặc, nhưng khi cười rộ lên ngọt ngào, khiến người ta cảm thấy con bé giống mẹ hơn.
Hàn Lặc vuốt mái tóc mềm mại của con bé để trấn an, ngẩng đầu nói với Thẩm Mãnh: “Nghe mẹ vợ nói, có một người phụ nữ đến nhà anh, mẹ anh đi khắp nơi giới thiệu với mọi người, nói đó là vợ sắp cưới của anh. Còn nói rằng nhất quyết muốn người này làm con dâu của mình. Không phải chứ, Mãnh tử, từ khi nào mà anh cường thủ đoạt hào rồi lại bỏ chạy vậy? Cô gái nhà người ta bây giờ đang gặp rắc rối, tìm đến nhà anh, muốn các người thực hiện lời hứa rồi.”
Những lời này quả thật là sấm sét giữa trời quang, ngũ lôi oanh đỉnh.
Hắn là một người trong sạch, thanh niên tốt, làm sao lại có thể nợ một khoản nợ phong tình chứ?
Thẩm Mãnh bị sốc bởi tin tức này, ngũ quan vặn vẹo, vẻ mặt mơ hồ, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
“Toàn là nói nhảm, đây nhất định không phải là lời mẹ tôi nói. Hơn nữa tôi cũng chưa từng hẹn hò với cô gái nào, làm sao có thể có một người vợ sắp cưới từ trong hư không xuất hiện làm càn như vậy?”
Phụ nữ đúng là phiền phức.
Hắn không việc gì sao phải dính tới, nỗ lực chăm chỉ làm việc kiếm tiền không tốt hơn sao? Hắn thà nằm trên giường đếm tiền còn hơn là phải dỗ dành vợ như Hàn Lặc.
Đương nhiên, nếu như có con, hắn sẵn sàng dỗ chúng chơi.
“... …Đợi đã, cậu nói tin tức đã truyền khắp khu nhà sao?”
Hàn Lặc gật đầu.
“Mẹ vợ tôi không phải người thích ngồi lê đôi mách, thích soi mói chuyện tầm phào. Anh thử nghĩ xem, chuyện này đã lọt tới tai bà ấy, có thể thấy được mẹ anh đang rất nóng lòng muốn xác nhận danh phận của anh với cô gái đó. Nếu anh không muốn một ngày nào đó bị trói và đem vào phòng tân hôn thì hãy nhanh chóng về nhà, đi đi.”
Thẩm Mãnh im lặng nhìn lên trời.
Mẹ ơi, mẹ của con ơi, sao mẹ lại vội vàng như vậy.
“Bây giờ tôi sẽ quay về giải thích rõ ràng với họ.” Hắn đứng dậy, lập tức bước ra khỏi cửa.
Hai phút sau, hắn quay lại, cầm lấy chìa khoá trên bàn lắc lắc: “Ôi chao, bảo bối này thì không thể quên được.”
Đi được hai bước, Thẩm Mãnh lại dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-340-deu-do-xa-ha-ha.html.]
Hàn Lặc trợn tròn mắt: “Anh còn gì thì nói luôn đi, tại sao lại giống như muốn đi vệ sinh vậy?”
Thẩm Mãnh tức giận đến cực điểm.
Hắn chỉ có thể cố hết sức tự an ủi mình, Hàn Lặc đối với ai cũng như vậy, đều nói lời khó nghe.
Hắn vừa định mở miệng nói, khóe mắt bỗng thấy một người thở hồng hộc chạy vào, hếch cằm: “Chậc chậc, không cần nói nhiều, có khách đến.”
“Tôi đi trước đây, có thời gian thì uống vài ly với nhau nhé.”
Nói xong hắn vội vàng rời đi.
Hàn Lặc ngước mắt lên, thấy rõ tình hình của người mới tới, trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Xa Đông Mai cắn môi dưới, có chút khó nói.
Hàn Lặc cũng là lễ phép hỏi, dù sao cô ấy vẫn là chị em ruột thịt với Túc Miểu, nhìn ra cô ấy không muốn nói, anh cũng không miễn cưỡng: “Miểu Miểu đang ở trong phòng làm việc.”
Xa Đông Mai cụp mắt xuống: “...Cảm ơn.”
Cô ấy đã đến đây vài lần, biết rõ phòng làm việc ở đâu nên cô ấy quen thuộc mà đẩy cửa phòng làm việc ra.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Túc Miểu còn tưởng là Hàn Lặc, muốn nhờ anh đi nhà kho lấy đồ.
Khi nhìn lên, cô không ngờ đó là Xa Đông Mai.
Quan trọng hơn là quần áo của Xa Đông Mai xộc xệch, cô ấy trông có vẻ chật vật, như thể đã xảy ra điều gì đó tồi tệ.
Túc Miểu cau mày đứng dậy, đón cô ấy: “Sao chị lại thành ra thế này?”
Chẳng lẽ cô ấy bị người ta xâm hại?
Xa Đông Mai vẫy tay, không nói nên lời.
"Đừng nhắc nữa, tất cả đều là do Xa Hạ Hà làm. Sau này nếu chị quan tâm đến chị ta, chị sẽ là một con ngốc."
Túc Miểu thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn như lạc vào sương mờ: "... Chị đánh nhau với chị ấy sao?"
Xa Đông Mai xụ mặt, hừ lạnh nói: "Chị không đánh nhau với chị ta, nhưng chị đánh nhau với chồng của chị ta."
Túc Miểu càng nghe càng mơ hồ, buồn bực hỏi: "Vì sao, không lẽ là để trút giận Xa Hạ Hà?"
"Bởi vì anh ta..." Cô ấy cắn răng không biết nên nói như thế nào, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Túc Miểu, cô ấy quyết định nói ra nguyên nhân.