Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 339: Dạy con
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:24:58
Lượt xem: 34
Gần đây Thẩm Mãnh đã bị thúc giục kết hôn, chỉ cần hắn lộ mặt sẽ luôn có phụ nữ đến nhà làm khách, cũng không biết tại sao lại trùng hợp như vậy.
Bây giờ hắn còn không dám vào nhà.
Tuy nhiên, nhìn thấy người khác cần sự nghiệp có sự nghiệp, cần tình yêu có tình yêu, hắn bỗng có chút ghen tị.
Hắn vốn là người kiên quyết không muốn kết hôn, nhưng bây giờ cô con gái nhỏ của Hàn Lặc đáng yêu đến nỗi hắn ước mình cũng có một cô con gái, đi đâu cũng khoe con gái.
Nếu thật sự không có con gái thì con trai cũng được.
Chỉ cần đứa bé hoạt bát và dễ thương, hắn đều thích.
“Nào, Tiểu Ngư, để chú ôm một chút, có được không?” Thẩm Mãnh dang rộng hai tay, chờ đợi nhìn cô bé.
Hàn Lặc nhìn con gái ăn một miếng rồi dừng lại chơi một lúc, anh biết con đã ăn no nên đặt bát xuống bàn đá, lấy một chiếc khăn tay lau miệng và tay cho con.
Tiểu Ngư ở tháng này rất nhạy cảm với giọng nói, khi nghe thấy Thẩm Mãnh gọi “Tiểu Ngư” thì cô bé biết là đang gọi mình nên linh hoạt quay đầu lại nhìn hắn.
Đôi mắt con bé như trái nho đen, trong veo thuần khiết.
Thẩm Mãnh lại vỗ tay, dùng giọng nói để thu hút sự chú ý của con bé: “Chú ôm con nhé?”
Cô bé nhìn vào vòng tay hắn rồi chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn Hàn Lặc, nhẹ giọng nói: “Ba ba ~”
Vẻ ngoài nhỏ nhắn dễ thương này rất giống mẹ, Hàn Lặc không tự chủ được mà nhếch khóe miệng.
“Có chuyện gì vậy con gái?”
Hàn Lặc nhướng mày, khóe miệng cũng nhếch lên cười.
Anh nghiêm túc nhìn vào mắt cô bé: “Chú muốn ôm con một cái có được không? Ai bảo Tiểu Ngư đáng yêu như thế chứ?”
Cô bé đứng dậy trong xe tập đi, quay đầu lại nhìn Thẩm Mãnh, rồi dang rộng vòng tay nhỏ bé của mình về phía Hàn Lặc.
Hàn Lặc bế cô bé ra ngoài, con bé cười với Thẩm Mãnh. Khi Thẩm Mãnh đưa tay muốn bế thì con bé ngượng ngùng nhào vào lòng ba.
Hai người đàn ông không nhịn được cười.
Hàn Lặc đưa Tiểu Ngư cho Thẩm Mãnh bế, đây là lần đầu tiên Thẩm Mãnh bế một đứa bé nhỏ như vậy, hắn cảm thấy con bé như không có xương nên phải bế thật cẩn thận. Hắn sợ con bé sẽ sợ hãi và bất ngờ ngả người ra sau.
Nếu vô tình gãy xương thì sao?
“Ngồi xuống đừng nhúc nhích, ba sẽ cắt móng tay cho con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-339-day-con.html.]
Thẩm Mãnh ôm lấy cô bé thơm tho, ngồi thẳng lưng, sau lưng như có một con dao, hắn không dám nhúc nhích.
Thấy Hàn Lặc lục lọi phía sau xe tập đi, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Khi mở hộp ra thì hắn giật mình.
Cả một bộ dụng cụ đủ loại cho bé, nào là bấm móng tay, tăm bông nhỏ để ngoáy tai, ... Lần đầu tiên hắn nhận ra rằng có rất nhiều điều phải học để chăm sóc trẻ con.
Chứ nó không đơn giản chỉ là chơi với những đứa trẻ.
Thẩm Mãnh cho rằng đứa bé mười tháng tuổi sẽ không có năng lực tự điều khiến và không hiểu những gì mà người lớn nói. Nhưng khi Hàn Lặc lấy đồ bấm móng tay ra và nắm lấy tay con bé thì bánh bao nhỏ đang ngồi trên đùi hắn lập tức ngoan ngoãn ngồi im.
Thấy vậy, Thẩm Mãnh sửng sốt một lúc.
“Con bé thực sự hiểu sao?”
Hàn Lặc cười đắc ý nói: “Không biết nữa. Nhưng mà khi con bé nhìn thấy đồ bấm móng tay thì sẽ lập tức ngoan ngoãn, nếu không mẹ con bé sẽ hung dữ với nó.”
Thẩm Mãnh vô thức nhìn lên toà nhà nhỏ ở phía Tây.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì bức tường phía trước đã bị phá bỏ để làm cửa sổ sát đất nên hắn có thể nhìn thấy Túc Miểu đang vẽ tranh ở phòng làm việc bên phải, bầu không khí xung quanh yên bình, hắn không thể tưởng tượng nổi Túc Miểu sẽ mắng đứa bé, kinh ngạc nói: “Vợ cậu sẽ tức giận sao? Nhìn không giống lắm.”
Hàn Lặc cười.
Anh đặt tay trái của con bé xuống, để cho con bé đưa tay phải ra.
Anh tuỳ ý nói: “Cũng không phải Bồ Tát, ai cũng sẽ có lúc tức giận. Bây giờ anh thấy con bé ngoan thế này đều là do rèn luyện thường xuyên mà được, dạy con bé biết là nó có thể làm gì và không thể làm gì, sau nhiều lần thì sẽ dần thành thói quen.”
So với những đứa trẻ khác, Hàn Tiểu Ngư đã là một đứa bé rất dễ bảo.
Nhưng cho dù em bé có đáng yêu đến mấy thì cũng sẽ có lúc biến thành ma quỷ.
Có mấy lần, Túc Miểu tức giận đến nỗi trốn ở trong chăn khóc, nhưng hết lần này tới lần khác đứa bé chỉ biết là mẹ giận rồi, không biết bản thân đã làm sai điều gì. Nổi giận ở trước mặt con bé sẽ không làm được gì mà chỉ khiến con bé sợ hãi.
Mỗi khi xảy ra chuyện này, Túc Miểu sẽ trốn trong nhà và tức giận, còn Hàn Lặc sẽ dạy con.
“Đúng rồi, anh vẫn chưa về phố Ngô Đồng đúng không? Sau khi anh quay về, có thể sẽ có bất ngờ đang chờ anh ở nhà đấy.”
Vẻ mặt Hàn Lặc cổ quái, cười mà như không cười.
Thấy vậy, trong lòng Thẩm Mãnh run lên, không khỏi lắp bắp nói: “...Bất, bất ngờ gì cơ?”