Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 329: Xảy ra chuyện 3
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:34:29
Lượt xem: 53
Đợi đến khi hai người tìm tới phòng của Hàn Thành Tuyết, ông ta vẫn ngây người đứng ở hành lang, cho đến khi nghe được tiếng hét quen thuộc trong phòng con gái, trong mắt Hàn Đại Nghiệp mới mất đi sự hoang mang, từ từ bình tĩnh lại.
Ông ta cắn chặt răng đi vào phòng, đuổi những người không biết chuyện gì như Phó Oánh đi ra ngoài.
Dù gì cũng là người ở chức cao lâu năm, nên khi Hàn Đại Nghiệp không cười thì rất hung dữ, mọi người không dám lên tiếng, nhanh nhanh bò xuống giường rời khỏi phòng.
Hàn Đại Nghiệp quay đầu, đóng cửa lại.
Khuôn mặt của Hàn Thành Tuyết tràn đầy phẫn nộ, chỉ Hàn Lặc: “Cậu hùng hổ xong vào phòng như vậy rốt cuộc muốn làm gì? Muốn đánh người đúng không?”
“Đoán đúng rồi.” Hàn Lặc mím môi, lạnh lùng nhìn Hàn Thành Tuyết, quay người đưa con cho Túc Miểu rồi để cô đứng đợi bên cạnh.
Trước khi Hàn Thành Tuyết phản ứng lại thì cô đã bị Hàn Lặc đẩy ngã xuống giường, cô ngơ ngác quay đầu nhìn, thấy Hàn Lặc túm hai đứa cháu trốn trong chăn lôi ra, giống như kéo con gà, một tay đẩy một người, lôi bọn nó quăng xuống đất.
Không chút nào khoa trưởng, thực sự là quăng bọn nó xuống đất.
Lúc chúng nó ngã xuống đất, tiếng động phát ra rất lớn.
Hàn Hồng Bác quật cường nhìn Hàn Lặc, trong mắt lấp lóe nước mắt.
Hàn Hồng Viễn nhỏ hơn mấy tuổi, không có sức chịu đựng giống anh của mình, khóc ngay tại chỗ.
Túc Miểu nhanh chóng che lỗ tai của con gái lại, hôn lên mặt của cô bé, tránh cho bé con thấy cảnh tượng ba đang đánh người.
Hàn Đại Nghiệp: “Thằng tư à”
Hàn Lặc không quay đầu lại, nắm lấy cổ áo của Hàn Hồng Bác giơ lên, tát liên tục hai cái tát: “Rất có bản lĩnh đấy, lông còn chưa mọc đã dám g.i.ế.c người? Muốn g.i.ế.c con gái của tao, mày cũng phải xem xét cái mạng của mình.”
Hàn Hồng Viễn đã sợ choáng váng.
Kể cả Hàn Thành Tuyết cũng như con vịt bị bóp cổ, hoảng sợ nhìn Hàn Lặc.
Không ngờ rằng Hàn Lặc sẽ đánh đứa bé mười mấy tuổi, những lời định chỉ trích Hàn Lặc của cô ta bị kẹt hết ở trong họng.
Hàn Hồng Viễn thấy anh ruột bị đánh sưng mặt lên, khóc lóc bò về phía Hàn Đại Nghiệp, vừa bò được một mét đã bị Hàn Lặc đá quay trở về, nằm rạp trên mặt đất không cử động nổi.
Hàn Đại Nghiệp cũng ngồi không yên, tranh thủ ngăn con mình lại: “Thằng tư à, con phải hỏi thăm rốt cuộc xảy ra chuyện gì trước chứ, lỡ là hiểu lầm thì sao?”
Hàn Lặc quơ tay, đạp hai anh em hai cái, đè xuống lửa giận: “Được rồi, ông tới đây mà hỏi, hỏi hai thằng súc sinh do ba ruột và bà ngoại l.o.ạ.n l.u.â.n mà sinh ra, tại sao lại muốn g.i.ế.c con gái mới mấy tháng tuổi của tôi.”
Lời vừa nói ra, biểu cảm Hàn Đại Nghiệp và Hàn Thành Tuyết lập tức không được tự nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-329-xay-ra-chuyen-3.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Hồng Bác 12 tuổi nên đã hiểu “loạn luận” là cái gì rồi, nghe được lời của Hàn Lặc như con thú nhỏ bị thương gào thét: “Ông nói bậy, ông nói xấu ba của tôi, ông hại ba tôi bị sung quân đến biên giới, ông còn nói xấu ông ấy và bà ngoại…..”
Những lời sau đó nó cũng không nói tiếp được.
Hàn Thành Tuyết nghe thấy vậy tinh thần kinh hồn táng đảm, hoảng sợ chui rút về phía góc tường.
Một giây sau, khi nghe tiếp lời nói của cháu trai lớn, mặt cô ta xám như tro.
Hành Hoành Bác: “Cô út à, cô đến làm chứng cho cháu. Là cô nói cho cháu biết, ông ta không có tình nghĩa anh em, hại ba mẹ cháu ly hôn rồi còn hại ba cháu bị đuổi ra khỏi nhà, không được trở về nhà, cũng hại cháu và Hồng Viễn mất ba mất mẹ, ông ta còn bất hiếu với bà ngoại. Ông ta hại tụi cháu bị người ta chê cười là đồ không có mẹ, nên cháu cũng nên g.i.ế.c c.h.ế.t con gái của ông ta để ông ta cũng đau lòng như cháu!”
Sắc mặt Hàn Đại Nghiệp tối sầm lại, cả người loạng choạng, không thể tin được những lời mình nghe được.
Tối hôm qua con trai còn nói với ông ta, hai đứa bé trong nhà rất hận mình, Hàn Đại Nghiệp còn cảm thấy Hàn Lặc quá nhạy cảm, chuyện bé xé ra to, nhưng không ngờ vừa mới có một ngày, bọn nhỏ này đến g.i.ế.c người cũng dám làm.
Chuyện này….. gọi là cha nào con nấy sao?
Con trai lớn vẻ ngoài trung thực đôn hậu nhưng nội tâm gian xảo, trời sinh tính tình nhu nhược tự ti hay dùng thủ đoạn đê hèn, hai đứa con của nó lại như thế này, tuổi còn nhỏ đã độc ác tới vậy, dám g.i.ế.c em họ còn chưa biết nói chuyện, nó còn là người hả?
Còn một người nữa…
Thành Tuyết
Hàn Đại Nghiệp nhìn Hàn Thành Tuyết một cách phức tạp.
Hàn Lặc vứt bỏ hai thằng nhóc, đi lôi Hàn Thành Tuyết trong góc tưởng lôi ra, sau đó thẳng thừng đạp một phát vào n.g.ự.c cô ta.
“Hàn Thành Tuyết nhìn chúng nó rồi nói cho chúng nó biết, hai thằng súc sinh này rốt cuộc là ai sinh ra? Là do tôi hại ba chúng nó bị đuổi khỏi nhà hay là ba chúng nó biết mình làm ra việc xấu hổ không dám gặp người, không còn mặt mũi ở lại An Nam nữa? Tôi cho cô một cơ hội, nói rõ ra hết, nếu không đám cưới này cũng đừng làm nữa, cô và Đàm Mỹ Phân mẹ con thương nhau thắm thiết nên cô muốn vào đó chăm sóc cho bà ta, tôi tin rằng mọi người sẽ hiểu được điều đó.”
Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn Hàn Đại Nghiệp, ánh mắt u ám nói: “Hàn quân trưởng, ông nghĩ thế nào?”
Hàn Đại Nghiệp trầm mặc.
Ông ta nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Hàn Lặc, công khái hỏi ý ông ta nhưng thực ra là cảnh cáo ông ta đừng xen vào chuyện ân oán này.
Hàn Đại Nghiệp càng trầm mặc Hàn Thành Tuyết càng hoảng sợ.
Giờ phút này cô mới hiểu ra được rằng, mấy câu miệng thối của mình đã chạm đến lằn ranh cuối cùng của Hàn Lặc.
Cô ta che ngực, ngẩng đầu một cách khó khăn nhìn cháu trai lớn của mình, giọng nói đứt quãng: “Phải, là cô nói bậy nói bạ, cháu và Hồng Viễn là do ba cháu và bà, bà cháu sinh ra……”