Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 326: Gần như ở rể luôn rồi
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:34:25
Lượt xem: 38
Giữa trưa ngày hôm sau, nhóm bạn gái không ra gì của Hàn Thành Tuyết đến nhà.
Trong sân nhà nhà họ Hàn, có hai nồi sắt thật to được đăt trên hai bếp lò xây tạm từ gạch.
Một nồi dùng để xào rau, một nồi khác thì chồng lên cái ngăn chứa bảy tám cái lồng hấp, mỗi tầng là một món hấp khác nhau.
Trên cái thớt thật dài còn có nửa con heo và mấy con gà vịt.
Trong sân, những bà thím được mời tới để nấu ăn đang tập trung cao độ loay hoay làm việc.
Trong căn phòng ở tầng trên Hàn Thành Tuyết và sáu bảy cô gái ngồi trên giường vây quanh nhau vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm, trong đám người trừ Phó Oánh vẫn còn độc thân ra thì những người khác đều đã kết hôn.
“Thành Tuyết, nghe nói em trai của cô rất có tiền đúng không, đồ cưới hắn tặng cô cái gì vậy?”
Bốn món quà lớn không có không sao nhưng ít nhất cũng phải có TV hay tủ lạnh chứ đúng không.
“Tôi nghĩ tủ lạnh là thực tế nhất, nhất là mấy ngày nắng to, đồ ăn thừa để một buổi thôi là hư hết rồi, mà từ khi có tủ lạnh thì đồ ăn để được lâu hơn.”
Hàn Thành Tuyết xụ mặt, lén trừng mắt nhìn người đang nói chuyện, thật sự không có chuyện gì để nói sao mà lại nói chuyện này!
Bốn món quà lớn cái gì, nếu không phải vì sợ mất mặt, cô ta đoán chừng đến cái chậu rửa mặt Hàn Lặc cũng không tặng.
Hôm qua cô ta khóc lóc đi tìm ba nói Hàn Lặc không nể tình chị em, ba lại không mắng Hàn Lặc ngược lại mắng cô tính toán chi li không biết điều, làm cho cô ta rất tức giận.
Mọi người thấy cô xụ mặt, nụ cười có chút miễn cưỡng, không khí trong phòng bỗng chốc không được tự nhiên.
Sau một lát, vẫn là Phó Oánh tiên phong mở miệng: “Vừa nãy vào nhà không gặp Hàn Lặc, hắn đâu rồi? Cô gả theo chồng, hắn làm em trai chẳng lẽ không quay về giúp đỡ hả?”
Hàn Thành Tuyết cắn hạt thông, bật một tiếng: “Trở về rồi, sao mà không về được? Cô nghĩ hắn trở về giúp đỡ à, về cho có mà thôi. Ăn xong bữa sáng là dẫn vợ và con qua bên nhà vợ nghỉ ngơi rồi.”
Nghĩ tới Hàn Lặc lúc nào trên mặt cũng như viết dòng chữ ‘cách xa tôi một chút’ thì Hàn Thành Tuyết giận đến đau tim.
Cô ta muốn thể hiện sự uy h.i.ế.p của người chị nhưng người ta không để ý tới cô ta, Hàn Lặc từ trong tới ngoài đều tỏa ra sự chán ghét và lạnh lùng với cô ta khiến cô ta vô cùng khó xử.
Ánh mắt Phó Oánh lóe lên: “Túc Miểu cũng không ngăn cản hả?”
Nói tới Túc Miểu, Hàn Thành Tuyết càng buồn bực hơn.
Cô ta lắc đầu, giận dữ nói: “Ngăn cái gì, mọi chuyện là cô ta bày ra, hồ ly tinh lớn sinh ra hồ ly tinh nhỏ làm Hàn Lặc mê mẩn đầu óc choáng váng, ngày nào cũng xum xoe tới nhà họ Túc, gần như ở rể luôn rồi, một chút mặt mũi cũng không còn.”
Nói xong cô ta nhìn Phó Oánh rồi thở dài: “Lúc trước nếu như cô gả cho hắn thì tốt biết mấy, ai bảo cô cứ phải từ từ cẩn thận, xong giờ thì con hồ ly tinh Túc Miểu cướp mất cơ hội trước rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-326-gan-nhu-o-re-luon-roi.html.]
Mắt Phó Oánh cụp xuống.
Lông mi che lại cảm xúc trong mắt.
Phát hiện mọi người đang lén nhìn mình với vẻ mặt tò mò hiếu kì, cười nhạo, không thể tin được. Phó Oánh thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Hàn Thành Tuyết.
Cô ta hít sâu hai lần, nụ cười gượng gạo cũng tự nhiên trở lại, cô ta dùng giọng điệu dịu dàng hơn Hàn Thành Tuyết gấp 100 lần nói: “Không có cách nào, trong tình yêu tôi rất bị động, đáng tiếc là em của cô không thích tôi. Vẫn là số cô may mắn, quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng tìm được một tấm chồng có thể giao phó cả đời.”
“Triệu Hồng Quân đã có bốn đứa con rồi, cô gả vào nhà đó sẽ không có áp lực giống những cô dâu khác, sinh hay không sinh, sinh trai hay sinh gái cũng không thành vấn đề.”
Câu nói như đầy ắp sự “hâm mộ”, trừ Hàn Thành Tuyết đầu óc không linh hoạt ngu ngốc tưởng rằng Phó Oánh hâm mộ cô ta may mắn thì những người khác đều hai mắt nhìn nhau, nhịn cười.
Làm mẹ kế của người khác không phải chuyện may mắn gì đâu.
Hàn Thành Tuyết: “Hắn là một người không có văn hóa không học thức, tôi sẽ không vì hắn mà sinh con.”
“Vậy cô còn cưới hắn làm gì?”
“….. Đó là vì” Sợ mọi người sẽ cười mình, cô ta nuốt câu nói định nói ra vào trong bụng lại rồi đè giọng xuống nói: “Haiz, dù gì thì các cô cũng không hiểu được đâu.”
Phó Oánh cũng biết dạo gần đây phương diện tài chính của Hàn Thành Tuyết có chút khó khăn.
Không còn cảnh tượng tiểu thư như mọi người nghĩ, nhưng cô ta chỉ biết cười thầm Hàn Thành Tuyết chứ cũng không dám cười ra ngoài, quá lộ liễu.
Hàn Thành Tuyết ngu thì ngu thật nhưng ai bảo cô ta tốt số có một người cha là quân trưởng trong quân đội chứ.
“Thành Tuyết, cô bàn bạc xong xuôi với Triệu Hồng Quân chưa, vậy mẹ vợ trước của hắn thì sao, không phải sẽ tiếp tục ở đó chứ?”
Hàn Thành Tuyết không quan tâm điều này lắm: “Bà đó không ở tiếp, chẳng lẽ cô còn muốn tôi chăm sóc cháu ngoại của bà ta hả?”
Những người kết hôn rồi đa số đều không hiểu suy nghĩ của Hàn Thành Tuyết, nhao nhao khuyên cô ta: “Cho dù phải dùng tiền mời bảo mẫu cũng phải đuổi bà ta ra khỏi nhà, đợi tới lúc đó cô không chỉ không nhờ vả được bà ta, bà già đó sẽ cả ngày gây sự với cô, cô có tin không?”
“Đúng vậy, cô không có mẹ chồng nên muốn có một bà già ngồi lên đè đầu cô đúng không.”
“Một người là mẹ của người vì Triệu Hồng Quân sinh bốn người con, một người là vợ mới cưới căn bản không có tình cảm, nếu cô và bà ta mà cãi nhau, Triệu Hồng Quần 100% sẽ đứng bên mẹ vợ trước của hắn.”
“Con cái do bà ngoại chăm sóc thì làm sao mà thân quen với cô được? Nếu mà bà già đó nói xấu cô, thì mấy đứa bé đó chắc chắn sẽ coi cô là kẻ thù của chúng nó.”
“…..”
Vân Mộng Hạ Vũ