Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 325: Mỗi người có một số mệnh
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:34:23
Lượt xem: 37
Cô còn nhớ lần trước về nhà nhìn thấy hai đứa, chúng nó còn rất quấn quýt Hàn Lặc.
Hàn Lặc sờ cằm.
Không cảm thấy bất ngờ gì cả, bật cười nói: “Một gia đình đang vui vẻ tự nhiên không còn nữa, thì đương nhiên phải tìm một người xả giận chứ.”
Trùng hợp là ở nhà họ Hàn, anh là người bị ghét nhiều nhất.
Túc Miểu khó chịu bĩu môi, ôm bé con đã ăn no chuẩn bị ngủ vào phòng, sau khi hai vợ chồng vào phòng đóng cửa, cô mới tức giận nói: “Tại sao lại hận anh chứ, việc này anh đừng bỏ qua, phải để chúng nó biết chúng nên hận người nào mới đúng.”
Kiến nhiều còn cắn c.h.ế.t voi.
Một khi mà cừu hận sinh sôi nảy nở trong lòng đứa trẻ, thì tương lai một ngày nào đó chắc chắn sẽ trưởng thành thành một cây đại thu che trời.
Cho dù sau này khi nó lớn và biết được sự thật thì với sự hận thù đã sinh sôi trong lòng chúng nó sẽ tin vào sự thật đó sao?
Cô lo Hàn Mặc uổng phí lòng tốt nên cảnh cáo anh: “Em không quan tâm chúng nó biết sự thật rồi có chịu nổi hay không, chúng nó vượt qua được thì tốt, còn không vượt qua được mà thành phế vật cũng là do số chúng nó, em không muốn anh phải nhận lấy sự hận thù của hai đứa trẻ đó. Anh vì con gái anh suy nghĩ một chút đi, lỡ mà chúng nó không làm gì được anh rồi xả giận vào con gái anh thì sao?”
Túc Miểu thực sự không thích gây thù với người khác. Nhưng cô cũng chưa từng xem thường bất cứ ai, kể cả là đứa trẻ.
Túc Miểu biết hai đứa trẻ vô tội, tất cả là do Hành Thành Thanh và Đàm Mỹ Phân tạo nghiệt, nhưng đó là tình huống khi chuyện đó không liên quan đến gia đình cô. Còn trong tình huống hai đứa trẻ không biết sự thật lại đổ lỗi biến cố gia đình lên nhà cô thì Túc Miểu không thể nào mà cười cho qua chuyện được.
“Nhỏ tiếng chút, con gái đang ngủ mà bị thức thì sẽ rất khó dỗ."
Mặt Túc Miểu lạnh xuống nhưng cũng nhỏ tiếng lại: “Những gì em nói anh nghe rõ chưa?”
“Yên tâm yên tâm, anh biết mà, em đừng lo lắng.”
……..
Buổi tối ngày hôm đó, vì ngày mai phải trang trí phòng cho cô dâu nên Hàn Thành Hồng cũng dẫn chồng và con cái quay về, chị Vương bảo mẫu làm một bàn cơm.
Trên bàn cơm, Hàn Thành Hồng không ngừng xúc động, lúc thì không nỡ Hàn Thành Tuyết xuất giá theo chồng, lúc thì vui mừng cuối cùng cô ta cũng kết hôn.
Chồng của Hàn Thành Hồng định uống hai ly với Hàn Lặc, Hàn Lặc lại lấy lý do phải chăm sóc con gái mà từ chối.
Chồng của Hàn Thành Hồng có chút xấu hổ nhưng so với chị em nhà họ Hàn thì hắn rất biết ứng xử, lại bắt đầu nói những chuyện khi con cái còn nhỏ để hóa giải tình huống xấu hổ đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói tới chuyện nuôi con dưỡng cái, dù biết là anh rể muốn lôi kéo làm quen, Hàn Lặc cũng nghe say sưa ngon lành.
So với người ngu nào đó cứ chọc giận anh, thì anh không bài xích người có tâm cơ, thông minh biết nhìn mặt nhìn người nói chuyện.
Nghe tiếng đàn mà biết ý lẫn nhau, ai nấy đều thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-325-moi-nguoi-co-mot-so-menh.html.]
Ăn xong bữa cơm, hai chị em Hàn Thành Hồng về phòng trò chuyện, Túc Miểu cũng về phong trông con gái, Hàn Lặc trực tiếp đi tìm Hàn Đại Nghiệp để nói về vấn đề dạy dỗ hai đứa bé.
Nói cỡ nửa tiếng đồng hồ, Hàn Lặc về đến phòng.
Túc Miểu nằm nghiêng trên giường, bên cạnh là bé con Tĩnh Ngọc đã ngủ say, cô cúi đầu nhìn chằm chằm con gái đang ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu ngón trỏ đặt ngay môi: “Xuỵt~~~ nhỏ tiếng thôi, con anh vừa mới ị mới ngủ lại đó.”
Hàn Lặc gật đầu, đóng cửa lại, nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường.
Túc Miểu: “Ba nói như thế nào?”
Hàn Lặc vươn tay đặt trên vai Túc Miểu, hôn vùng thái dương của cô một cái: “Chờ ngày mốt sau khi chú rể đón dâu, ba sẽ tâm sự với Hồng Bác, không giấu diếm sự thật với nó nữa, còn đứa còn lại còn quá nhỏ không hiểu chuyện nên thôi bỏ qua.”
Trên thực tế thì Hàn Đại Nghiệp mặc dù thất vọng Hàn Thành Thanh nhưng vẫn xem hai đứa trẻ là cháu của mình.
Ông ta rất khó gần gũi với hai đứa bé nhưng cũng không mong tuổi thơ của chúng bị phá hủy.
Nếu có thể ông ta không muốn để hai đứa bé biết sự thật xấu xa này.
Nhưng ông ta cũng biết tính cách vô pháp vô thiên của Hàn Lặc, anh không còn nhiều tình cảm với nhà họ Hàn.
Đúng là Hàn Lặc sẽ không chủ động gây sự với ai, nhưng ai đã gây sự với anh thì anh sẽ không hạ thủ lưu tình. Không cần biết đối phương là già hay trẻ, là nam hay là nữ, trong mắt Hàn Lặc chỉ có kẻ thù.
Đối xử với kẻ thù, anh sẽ không mềm lòng.
Cho nên khi nghe thấy Hàn Lặc nói hai đứa bé hận anh, Hàn Đại Nghiệp gần như đã không còn chần chừ mà quyết định chuyện này.
Để đứa trẻ biết được sự thật nặng nề này và sống tiếp hay là không để chúng nó biết được chân tướng và hận chú của mình sau đó đạp lên con đường không bao giờ quay đầu lại được…..
Hàn Đại Nghiệp không có lựa chọn nào khác ngoài cách đó.
Túc Miểu nghe xong, thở ra nhẹ nhàng: “Vậy là tốt rồi, hi vọng tâm lý của chúng nó đủ mạnh mẽ để vượt qua.”
Cô không có ác cảm gì với Hàn Hồng Bác và Hàn Hồng Viễn, không thích cũng không ghét, và cũng không muốn làm thân.
Cha của chúng nó trên huyết thống là anh cả của Hàn Lặc, mẹ thì là mẹ ruột của Hàn Lặc….. mối quan hệ trong đó thực sự quá loạn, cũng không biết phải gọi chúng nó là em trai hay là cháu, tốt nhất là cách xa xa một chút.
Hàn Lặc cũng có thái độ y như vậy: “Mỗi người đều có số mệnh riêng của mình.”
Hai người lại nói một chút chuyện khác rồi tắt đèn đi ngủ.
Không nghĩ tới qua đến ngày thứ hai đã xảy ra chuyện.