Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 321: Anh hai về 3
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:34:18
Lượt xem: 43
Ánh mắt Túc Mục đầu tiên nhìn về phía Túc Miểu sau đó lại nhìn về phía người em gái rất giống mẹ, Túc An.
Lúc bị Túc Mục khẽ liếc nhìn, Túc An cảm giác như mình trở về thời đi học, khi cô ấy đang lén đọc tiểu thuyết rồi bị giáo viên chủ nhiệm đứng ngoài lớp bắt quả tang vậy.
Cô ấy lập tức căng thẳng, bản năng bật người dậy đứng lên, run sợ kêu: “Anh hai”
Túc Mục gật gật đầu: “Là An An hả? Em lớn lên thật giống mẹ.”
“Về là tốt rồi.”
Túc An kìm nén sự phấn kích, cười gượng, cô ấy còn đang định nói thêm gì đó thì thấy Túc Mục đã quay đầu nhìn Túc Miểu: “Niếp Niếp lớn lên cao vậy rồi, đây là con của em đúng không.”
Túc An cảm thấy có chút mất mát trong lòng.
Anh hai chỉ nói chuyện với cô ấy có hai câu.
Cô ấy nghe ra được, anh hai nói chuyện với cô ấy rất lịch sự.
Nhưng khi nói chuyện với Túc Miểu thì khác biệt, giọng điệu vẫn trầm trầm nhưng có cảm giác tự nhiên thoải mái.
Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên cô ấy và anh hai gặp nhau, còn Túc Miểu thì do anh hai chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Nghĩ thông điều đó nên cảm giác mất mát trong lòng cô cũng tan biến theo.
Túc Miểu nắm lấy tay con gái rồi quơ quơ cánh tay như mèo chiêu tài: “Dạ, bé tên là Hàn Tĩnh Ngọc, anh hai à, anh có muốn bế cháu một cái không?”
Anh hai nhìn thật khí thể, lúc anh ấy nhìn chằm chằm giống như có thể xem thấu người khác vậy.
Túc Miểu sợ hãi trong lòng, miệng tươi cười nịnh nọt, cô quyết định bán con cầu vinh.
Túc Mục nhớ lần mình ôm đứa bé nhỏ vậy là vào lúc con trai của anh vừa đến Tây Bắc thăm anh, cũng nhỏ nhắn y như vậy. Nhìn thấy cháu gái cứ đảo mắt vòng quanh, Túc Mục cười rồi cẩn thận từng li từng tí ôm bé con.
Lúc Túc Mục vừa mới bế Tĩnh Ngọc, Bằng Bằng lập tức xông tới, ngón tay chọc chọc cái lúm trên mặt bé con, nói: “Ba ơi, mặt em gái có lỗ kìa.”
“Này không phải lỗ mà là lúm đồng tiền.”
Có lẽ Túc Mục rất trân trọng khoảnh khắc ở cùng với con mình, những năm gần đây anh không chăm sóc được cho Bằng Bằng nên khi nói chuyện với Bằng Bằng giọng điệu rất dịu dàng, hình bóng có chút giống với người trong ký ức của cô rồi.
Túc Miểu thấy vậy thì mỉm cười nhưng rồi cô lại nghĩ tới những lời của chị dâu nói…không biết liệu anh hai tái hôn thì Bằng Bằng có buồn không nữa?
Ai, thật là phiền phức.
Sở nghiên cứu cũng thật là, nghiên cứu viên trong sở mười ngày nửa tháng không được về nhà, nếu có hạng mục bảo mật cao thì hơn nửa năm không gặp được người nhà là chuyện rất bình thường. Đã tới tình trạng này rồi mà còn kết với chả hôn, cái này không phải là cố ý tạo ra mâu thuẫn gia đình sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-321-anh-hai-ve-3.html.]
Cuộc sống gia đình không như ý, vợ chồng không hạnh phúc, đó mới làm ảnh hưởng tới công việc.
Nếu như anh hai có ý định tái hôn, Túc Miểu sẽ không vì anh hai mà cảm thấy bất công, mà cô sẽ chúc phúc cho anh hai.
Nhưng chuyện phiền toái là anh hai khả năng rất lớn không muốn tái hôn, và cũng không muốn vì một lý do khó hiểu mà cưới một người phụ nữ không quen biết.
Không may nữa thì bi kịch của chị dâu trước sẽ lại tái diễn.
Cô thật sự rất muốn hỏi rốt cuộc anh hai nghĩ như thế nào? Muốn cưới người phụ nữ ra sao, nếu có người phù hợp, nhân phẩm tốt, mọi người sẽ xem xét giúp đỡ.
Tiếc rằng còn có Bằng Bằng, Túc Miểu đành phải bỏ đi suy nghĩ này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bé con được cậu hai ôm chơi với Bằng Bằng một hồi đã mệt rã rời. Liễu Ngọc Tú thấy vậy nói: “Bế Tĩnh Ngọc tới giường của mẹ ngủ đi.”
Túc Miểu lập tức nói không cần.
Cô chỉnh chỉnh xe nôi một hồi thì chiếc xe nhỏ đã từ tư thế ngồi chuyển thành tư thế nằm, cô tiếp tục tháo bỏ miếng che nắng thì xe đẩy đã thành chiếc nôi. Nhưng thứ làm mọi người kinh ngạc vẫn còn ở phía sau, trong cái túi dài 20cm đặt dưới nôi, Túc Miểu lấy ra một tấm thảm nhỏ.
Chỉ anh hai cách bế con gái đặt vào nôi, cô cẩn thận nhẹ nhàng đắp cho con gái một chiếc chăn lông.
Khi sắp xếp xong xuôi cho con gái, Túc An cũng bế con gái đã ngủ say đặt ở trên giường. Lúc quay lại cô ấy thấy anh hai đang ngồi kế bên chiếc xe nôi, tỉ mỉ quan sát kết cấu chiếc xe nôi, miệng còn Lẩm bẩm: “Ah...... chỗ này thì ra làm như vậy, không tệ không tệ, rất thuận tiện.”
Liễu Ngọc Tú cũng nói: “So với chiếc xe gỗ mấy đứa Bình Bình từng dùng qua thì rất nhẹ nhàng linh hoạt mà còn không chiếm diện tích.”
Xe gỗ em bé ở trong nhà có thể nói là xe tổ truyền.
Chiếc xe đó hồi xưa Túc Vệ Quốc đã tìm thợ mộc làm cho Túc Miểu.
Sau này Bình Bình cũng dùng, Bằng Bằng cũng dùng, Nhạc Nhạc cũng dùng.
Xe gỗ khi đẩy hơi tốn sức, em bé không thể nằm mà chỉ có thể ngồi, như nhốt em bé vào trong đó vậy, cho nên chiếc xe ấy chỉ dùng một xíu lúc thời tiết không nóng không lạnh.
Túc An nghĩ tới con gái càng ngày càng nặng, chỉ cần bế con nửa ngày thôi là tay cô ấy không giơ lên nổi rồi, nên hỏi: “Chừng nào thì bên kia giao hàng đến, nhớ giữ một chiếc lại cho tôi.”
Túc Miểu trả lời: “Không thành vấn đề.”
Anh hai đang nghiên cứu xe em bé, Bằng Bằng bám theo nên lúc này cũng ngồi xổm ở kế bên.
Nhưng mà chưa được một lát đã bị Bình Bình lôi đi, Túc Miểu để ba đứa trẻ đến nhà họ Hàn nói một tiếng, cô sẽ ở nhà mẹ đẻ ăn cơm trưa nên không về đó.
Chờ ba đứa trẻ vừa đi, Ngô Hồng Ngọc đã gấp rút hỏi chuyện giọng nữ ở trong điện thoại.