Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 320: Anh hai về 2
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:34:17
Lượt xem: 33
Túc An cũng không thích Hàn Thành Tuyết, cô càng hứng thú với anh hai chưa gặp mặt hơn nên hỏi: “Chị dâu nếu theo như lời chị nói thì anh hai của chúng ta là hết đường rồi, nếu tổ chức của anh hai giới thiệu cho anh ấy người giống như Hàn Thành Tuyết thì sao, vậy thì chắc chắn trong nhà sẽ bị quậy tới trời long đất lở đó nha?”
Những ngày nịnh bợ Tưởng Lục, cô ấy đã thấy rất ngu rồi, Hàn Thành Tuyết cũng phải gấp 10 lần cô ấy.
Nghĩ tới chị dâu tương lai sẽ như vậy mặt Túc An liền xụ xuống.
Ngô Hồng Ngọc cười cô ấy, nói: “Sao có nhiều người xấu như vậy được, con gái tốt cũng nhiều đó thôi, nói không chừng em hai sẽ cưới được một người con gái hiền lành dịu dàng, chị còn không lo thì em lo cái gì?”
Túc An không suy nghĩ mà nói: “Em chỉ sợ cô ấy sẽ ghen tị với chuyện làm ăn của chúng ta thôi.”
Túc Miểu nghe vậy thì nghẹn vài tiếng: “Khụ khụ…”
Túc An ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c quay qua nhìn Túc Miểu, nói một cách đương nhiên: “Chị và em đang hùn vốn làm ăn rất ổn, nếu mà tự nhiên có người xen ngang vào không phải rất khó làm hả?”
Ngô Hồng Ngọc nghĩ một xíu rồi mới chần chờ nói: “Thực ra thì chị đoán anh hai của bọn em chắc là có người mình thích rồi.”
Lời nói vừa hết, Túc Miểu đã trợn mắt há mồm.
Gì mà nói không có hứng thú với phụ nữ nữa, sao mà có người mình thích nhanh vậy? Lời nói của đàn ông đúng là không tin được.
Anh hai cũng thật là khó hiểu mà?
Ngô Hồng Ngọc thấy cô nhăn mày liền biết cô đang nghĩ gì, tức giận mà nói: “Em lại nghĩ cái gì nữa rồi?”
Túc Miểu nháy mắt mấy cái, mặt hồn nhiên ngây thơ: “Em không nghĩ gì hết.”
Ngô Hồng Ngọc: “Chị tin em mới lạ.”
Túc Miểu: “Tại sao chị nghĩ như vậy, có phải anh hai đã làm gì đó nên mới làm chị đoán như vậy?”
Ngô Hồng Ngọc nghiêng đầu nhìn hai người một cái, trên mặt Túc An cũng như viết dòng chữ ‘chị mau nói đi, mau nói’, cô thở dài một hơi rồi chậm rãi nói: “Lúc anh hai của các em gọi điện thoại về chị đã nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng phụ nữ hỏi hắn là anh có ăn màn thầu không, có vẻ như quen hỏi như vậy rồi. Anh hai của các em nói là hắn cứu được một cô gái bị bắt cóc trên đường đi, quê cũng ở An Nam chúng ta, bọn em nói có trùng hợp không, không phải là duyên phận hả?”
Túc Miểu: “…..”
Còn tưởng là chuyện gì, thì ra chỉ là cưu mang một người thôi mà.
Cô quyết định thu lại những lời vừa rồi cô mắng anh hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-320-anh-hai-ve-2.html.]
Ba người phụ nữ đang nói chuyện thì bên ngoài nhà truyền tới tiếng vui đùa trò chuyện, sau đó ba mẹ đã vào nhà.
“Ah, Niếp Niếp trở về rồi hả? Tiểu Hàn đâu rồi sao không thấy nó.”
Liễu Ngọc Tú cầm trong tay một cái túi đeo vai màu xanh quân đội, cười hỏi.
“Cha chồng tìm anh ấy có việc nên con dẫn Tĩnh Ngọc về.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Miểu cười nhìn về phía sau lưng mẹ thì chỉ nhìn thấy Túc Vệ Quốc: “Mẹ, sao nói anh hai trở về rồi, con không thấy anh ấy?”
Liễu Ngọc Tú như gặp việc vui nên tinh thần cũng vui vẻ theo, mấy nếp nhăn trên mặt cũng sắp muốn cười theo rồi.
Bà để túi xuống đất rồi đi qua sờ sờ mặt hai đứa cháu gái, nói: “Thấy người quen, đang ở đằng sau kìa.”
Túc Miểu trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thì thấp thỏm không yên.
Những chuyện về anh hai Túc Mục cô nghe qua không ít lần, trong ấn tượng của cô thì anh hai rất che chở cho cô. Nhưng xét về mặt tâm lý thì cô có chút khó chịu, cô hâm mộ kiểu người anh hùng vô danh như anh hai, muốn rút ngắn quan hệ với anh nhưng lại sợ anh hai phát hiện ra cô không phải là em gái của anh ấy.
Nghe nói là những người làm nghiên cứu khoa học đều rất tinh tế và nhạy cảm nên cô có một chút sợ hãi.
Túc Miểu lấy lại bình tĩnh, bế bé con bé bỏng dễ thuơng từ đất lên ôm vào lòng mình, bé con hiện giờ giống như lá bùa bình an của cô vậy.
Ước chừng mười phút sau, tiếng hi hi ha ha của ba đứa bé từ xa vọng lại.
Túc Miểu trong lòng khẩn trương sốt sắng, tới rồi!
Anh hai đã trở về.
Túc Trì đi đằng trước, sau lưng là một người đàn ông với dáng người ngang ngửa Túc Trì.
Vẻ bề ngoài của hai người cũng rất giống, gương mặt không góc cạnh rõ ràng sắc bén giống Hàn Lặc mà tạo cho người ta một cảm giác như biển cả dập dìu, nhẹ nhàng ôm trọn vạn vật.
Nhưng khí chất của hai người thì khác biệt hoàn toàn, anh cả trên mặt miệng luôn tươi cười nhưng có chút khẩu phật tâm xà; anh hai thì trẫm tĩnh, mắt đen thâm thúy, có vẻ như là một người rất thông mình và rất lý trí.
Thấy Túc Mục dáng người cao to, có khi còn cường tráng hơn Hàn Lặc, khác hẳn với hình ảnh anh trai thư sinh yếu đuối trong trí nhớ của Túc Miểu lúc trước.
Túc Miểu liền lập tức đứng dậy: “Anh, anh hai!”