Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 316: Tại sao họ lại được chọn
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:34:11
Lượt xem: 46
Nhưng mà đôi khi giữa người với người lại hợp nhau đến kì lạ.
Túc Miểu không phải là một người mẹ hiền lành dịu dàng, mặc dù mẹ con hai người cứ cách mấy ngày là giận nhau một đợt, nhưng trong lòng con gái thì Túc Miểu chính là người mẹ tốt, người bạn tốt, ngày nào mà không được gặp con gái sẽ dận dỗi.
Cho dù anh dỗ con nhiều hơn Túc Miểu nhưng mà con gái vẫn bám mẹ nhiều hơn là ba.
Bởi vậy khi anh vừa mới dỗ con gái xong thì bé con đã không suy nghĩ gì mà muốn đòi mẹ rồi.
Bé con mắt nhìn theo bóng lưng Túc Miểu, lúc Túc Miểu đến gần bắt đầu bi ba bi bô, cũng không biết bé con đang phàn nàn cái gì hay là đang muốn làm nũng với mẹ.
Túc Miểu thấy bé con đã được dỗ rồi liền tranh thủ mà chơi với con gái, cô ôm lấy con gái đang ở trong lòng Hàn Lặc và chơi trò mặt dựa vào nhau vô cùng thân mật, chọc cho bé con cười khúc khích.
Chỗ nào còn nghĩ tới người ba già đã dỗ bé nửa ngày trời chứ.
Hàn Lặc:…..
Anh là cái máy để dỗ con gái hả? Đúng không?
Có lẽ là do oán niệm của Hàn Lặc tỏa ra quá lớn nên Túc Miểu phát hiện, nhìn anh cười, sau đó thì cô xích miệng lại gần và hôn anh một cái “chụt”.
“Cục cưng ơi, ba của con dỗi rồi kìa, nhanh tới hôn ba một cái đi.”
Cô cười và bế con qua chỗ Hàn Lặc cho bé con hôn ba nó một cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Lặc chịu thua trước hai người, nhìn hai người cưng chiều rồi ôm hai người vào lòng mình.
……….
Ngày 16 tháng 2, phòng phỏng vấn trong cửa hàng.
Túc Miểu không học tiếng anh, nguyên thân cũng là một người không thích học tập, nói được vài câu tiếng Nga đã không tệ lắm rồi cho nên khi đến ngày phỏng vấn, chồng cô cũng đi theo cùng.
Lần phỏng vấn này do Hàn Lặc chủ trì, Túc Miểu thì ngồi bên cạnh quan sát.
Khi Hàn Lặc hỏi thí sinh phỏng vấn, cô sẽ đoán xem đối phương sẽ trả lời như thế nào và đoán xem dụng ý của Hàn Lặc khi hỏi câu hỏi ấy.
Lúc làm việc Hàn Lặc rất nghiêm khắc lạnh lùng, giống như máy móc quản lý không có tình cảm, những câu hỏi của Hàn Lặc luôn chỉ thẳng điểm chính vấn đề, những người nào mà qua loa sơ xài trả lời câu hỏi hay không biết trả lời mà giả bộ là biết đều bị đuổi về.
Trong cuộc phỏng vấn áp lực, Túc Miểu đã chọn được ba người hợp ý của cô nhất.
Bởi vì còn bận chuyện khác nên sau khi đã chọn được người mình muốn cô trực tiếp công bố kết quả.
Ba người được tuyển chọn vui đến suýt khóc.
Còn những người không được tuyển thì có người buồn, có người tức giận phẫn nộ. Tất cả mọi người từng lượt từng lượt phỏng vấn, sau khi phỏng vấn xong đều đợi ở sảnh nên bọn họ đã nói chuyện qua lại với nhau.
Nói chuyện qua mới biết thì ra mỗi một người đều bị hỏi những câu hỏi khác nhau không giống với cách thức tuyển nhân viên của các xí nghiệp nhà nước. Không có câu trả lời thống nhất nên mọi thí sinh nghĩ mãi không rõ tiêu chuẩn chọn người của Túc Miểu là cái gì?
Có người bất bình mà chất vấn.
“Tôi muốn hỏi tại sao ba người bọn họ lại được chọn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-316-tai-sao-ho-lai-duoc-chon.html.]
Những người khác dù không lên tiếng nhưng có thể thấy được sự hoang mang trong mắt của bọn họ.
Túc Miểu nghiêng đầu nghĩ một hồi: “Bởi vì phù hợp.”
Ánh mắt của cô liếc qua tất cả mọi người, trên mặt hiện rõ nụ cười nhưng lại có một chút uy h.i.ế.p làm cho mọi người không dám làm bậy.
“Thông báo đã viết rõ ràng, cửa hàng mới chuyên về sản phẩm của mẹ và bé, tôi nghĩ có lẽ không cần thiết giải thích quá nhiều mọi người cũng hiểu được sản phẩm mẹ và bé là gì. Phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh bất kể là phương diện tâm lý hay sức khỏe đều rất yếu đuối, cho nên tiệm cần những nhân viên dịu dàng, đầu óc lanh lợi, học hỏi nhanh. Và ba người đó có được những điều kiện mà tôi yêu cầu.”
Dứt lời cô dừng lại một chút và nói tiếp: “Nhưng mà mọi người cũng đừng nản chí, không được nhận cũng không phải là không giỏi chỉ là tạm thời mọi người không phù hợp với tiêu chuẩn của cửa hàng thôi. Chờ sau này mở chi nhánh mới chúng tôi sẽ tiếp tục tuyển thêm nhân viên mới.”
Nghe được lời nói này, những người bất mãn cũng không biết phải nói gì nữa nên đành rời đi.
Túc Miểu gọi ba người được nhận lại xác nhận với họ thời gian đào tạo cho năm sau.
Ba người còn chưa kịp vui mừng đã bị tạt một gáo nước lạnh, thời gian thực tập đến tận hai tháng?? Bọn họ chỉ nghe nói qua nhân viên tạm thời xí nghiệp nhà nước, cũng chưa từng nghe nói qua có doanh nghiệp tư nhân nào tuyển nhân viên phải đậu kỳ thực tập mới được trở thành nhân viên chính thức.
Lúc nói chuyện cùng với bọn họ, Túc Miểu cũng quan sát biểu cảm của ba người.
Thấy trên mặt bọn họ có vẻ lo lắng nhưng không có người nào nửa đường bỏ cuộc mới nói tiếp: “Thời gian đào tạo sẽ cỡ một tuần lễ, tôi sẽ nhìn kết quả đào tạo để xem ai được bổ nhiệm quản lý trưởng của tiệm, hai người còn lại sẽ là nhân viên của cửa hàng. Nếu kết quả đạt được tốt thì tôi sẽ cho mọi người sớm chuyển thành nhân viên chính thức.”
“Về phần tiền lương thì nhân viên trong kỳ thực tập có tiền lương cơ bản là 60 thêm tiền hoa hồng trích phần trăm của sản phẩm, sau khi chuyển chính thức thì tiền lương tăng thêm 20. Cửa hàng của tôi không phải là hợp tác xã, cũng không phải là đơn vị tập thể nào đó, ai giỏi thì sẽ được làm tiếp còn không thì tôi sẽ mời người đó rời đi. Nhưng nếu như các bạn giỏi thì bán được càng nhiều trích phần trăm sẽ càng nhiều.”
Cô chọn trúng ba người bọn họ, một là vì vẻ ngoài của bọn họ phù hợp thẩm mỹ của cô, ba người đều có vẻ mặt tròn cực kỳ niềm nở và duyên dáng. Hai là vì đầu óc lanh lợi, có thể bình tĩnh đối diện được với sự lạnh lùng và nghiêm khắc của Hàn Lặc.
Cảm xúc của ba người cứ như hình parabol vậy đi lên đi xuống.
Từ mừng rỡ như điên rồi bị tạt gáo nước lạnh xong rồi lại đến vừa đ.ấ.m vừa xoa.
60 đồng, không bằng được các xưởng doanh nghiệp máy móc lớn, nhưng so với các xưởng nhỏ thì cũng không kém bao nhiêu, mà còn được trích phần trăm từ các sản phẩm. Mặc dù bà chủ không nói được trích bao nhiêu phần trăm nhưng chắc có lẽ cũng không ít.
Nhất là Vu Minh Á, cô làm việc ở xưởng đóng hộp chỉ được có 48 đồng, không ngờ làm ở chỗ này có thể được 60 đồng, cô rưng rưng nước mắt cảm thấy cuộc sống sau này càng ngày càng có hi vọng, cô chắc chắn phải vượt qua được kỳ đào tạo nhanh chóng chuyển thành chính thức.
“Vợ ông chủ, tôi sẽ cố gắng làm việc.”
Vu Minh Á kích động mà nói.
Hàn Lặc không nhìn chỉ nhắc nhẹ: “Cô ấy là bà chủ chứ không phải vợ ông chủ.”
Vu Minh Á sững sờ nhưng cũng phản ứng kịp: “Bà chủ, mùng tám tôi chắc chắn sẽ đến đúng giờ.”
Hai người khác cũng nói giống vậy.
Túc Miểu gật đầu, không nói gì nhiều mà để bọn họ rời đi. Sau đó hai người về nhà, dẫn theo bé con vừa mới tỉnh giấc, một nhà ba người về nhà nội ở đường Ngô Đồng.
Đám cưới của Hàn Thành Tuyết sẽ chọn ngày hai mươi tám.
Nhà trai sẽ tổ chức tiệc vào lúc trưa ngày hai mươi tám, còn nhà họ Hàn thì chủ yếu sẽ chiêu đãi khách khứa vào tối ngày hai mươi bảy và sáng ngày hai mươi tám.
Hôn lễ của Hàn Thành Tuyết khác với hôn lễ lúc trước của Túc Miểu.
Hôn lễ Túc Miểu là do hai bên ba mẹ quá xấu hổ, không tiện tiễn cô theo chồng. Còn Hàn Lặc thì sao, anh ấy và nhà họ Hàn không thân, cũng không thích nhà họ Hàn thay mình tổ chức tiệc nên hai người bỏ mặc hai bên người lớn mà tự mình mời khách ăn một bữa cơm coi như xong chuyện.