Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 314: Tận tình tận nghĩa
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:30:37
Lượt xem: 35
Khi Hàn Lặc quay lại, vừa hay nghe thấy bà chị phía trước nói về chiếc xe.
Anh nhướng mày sải bước đến nơi được mọi người vây quanh, anh cao lớn, chỉ cần nhón chân một chút là có thể nhìn thấy phần thưởng ở giữa, bao gồm cả chiếc ô tô.
Trở về Túc Miểu kéo anh lại hỏi xem có việc gì.
Bà chị đằng trước bèn quay lại nói chuyện với cô: “Đây là người yêu cô hả? Ái chà, tôi còn muốn giới thiệu một người với cô.”
Túc Miểu định nắm tay Hàn Lặc theo bản năng, nhưng giây sau cô lại rút tay lại, chỉ là hai người cực kỳ thân thiết, cô cười: “Ừ, là cha của con tôi.”
Bà chị vẻ mặt khó tin: “Cô có con rồi? Nhìn không giống, tôi còn tưởng cô là học sinh, có điều hai người rất xứng đôi, cả hai đều ưa nhìn.”
Túc Miểu cười.
Hàn Lặc cũng nhếch môi gật đầu chào, mới đáp: “Đó là xe cổ, cũng không đắt nhưng trung tâm thương mại lấy ra cũng coi là quà lớn rồi.”
Bà chị phía trước không hiểu hỏi: “Xe cổ là gì?”
Túc Miểu cũng tò mò, đôi mắt to lấp lánh nhìn anh chằm chằm, Hàn Lặc chỉ có thể giải thích chi tiết: “Thương hiệu Phượng Hoàng, biết không? Đó là thương hiệu của xe đạp. Chiếc xe đó có vẻ như được chế tạo bởi một nhà máy sản xuất phụ tùng ô tô ở Thượng Hải vào những năm 1960, sau đó nó nằm trong ba năm thời kỳ kinh tế khó khăn ở Trung Quốc. Thương hiệu này đã ngưng sản xuất, đặc điểm lớn nhất là được sơn thủ công, vì kỹ thuật công nghiệp lúc bấy giờ còn quá lạc hậu. Tuy nhiên, chế tạo thủ công cũng có ưu điểm của chế tạo thủ công, đó là mỗi chiếc xe có thể nói là độc nhất vô nhị, ai lấy được thì coi như có lợi thế lớn.”
Anh nói thương hiệu Phượng Hoàng, bà chị đã hiểu.
Nếu nói thương hiệu xe đạp nào bán chạy nhất và nổi tiếng nhất thì đó phải là Phượng Hoàng.
Chỉ là không nghĩ tới thương hiệu này có cả ô tô.
Bà chị: “Xe này sản xuất hơn hai mươi năm rồi còn đi được không?”
Hàn Lặc lắc đầu.
Anh cũng không rành lắm, chiếc xe trông còn khá mới, ngoại trừ lớp sơn phía trước bị bong tróc một chút, toàn bộ thân xe còn nguyên vẹn, bảo quản cũng không tệ, nhưng để đi trên đường thì rất khó để nói.
Trong khi ba người đang nói chuyện, họ đã đến cổng.
Vì đợt khuyến mãi này, trung tâm mua sắm số 1 trước đó đã đặc biệt tu sửa lại, ngoài cổng chính ban đầu, hai bên phải và trái đã mở thêm lối ra mới, người mua sắm xong có thể đi ra từ hai bên trái phải. Có thùng bốc thăm trúng thưởng ngay cổng vào.
Nhóm người bên đó đi, nhóm khác sẽ được đưa vào ở lối vào chính.
Rắc rối thì rắc rối hơn một chút, cũng là để tránh việc người dân đổ xô đi mua gây xô đẩy, giẫm đạp.
Túc Miểu không ngờ cuối năm đi mua sắm ở trung tâm thương mại lại phải xếp hàng chờ gần hai mươi phút.
Có thể không quá dễ dàng nhưng sau khi bước vào và nhìn hàng dài phía sau cô cảm thấy khá tự hào.
Có loại cảm giác hài lòng rằng “tôi vậy mà lại vào được rồi.”
Hàn Lặc nhéo tay cô, liếc nhìn nụ cười bí ẩn hỏi: “Xếp hàng đến ngốc rồi à? Ngây cái gì thế?”
Túc Miểu nghiêng đầu hất cằm: “Anh không hiểu.”
Hàn Lặc: “Vâng, không hiểu. Anh chỉ biết nếu chúng ta không nhanh chóng đến khi về nhà em đừng mơ được ngủ.”
Túc Miểu vỗ trán thở dài: “Anh nói xem con bé còn nhỏ như vậy sao trí nhớ lại tốt thế chứ.”
Nói đến là Hàn Tĩnh Ngọc.
Hàn Lặc cười: “Thông minh không tốt sao, giống em nhiều đấy.”
Một câu làm Túc Miểu cười.
Hai người bắt đầu nhặt từng món từng món hàng hoá.
Thuốc bổ và thực phẩm bổ sung dinh dưỡng là không thể thiếu, quần áo giày dép tất cũng phải mua, ngoài đồ cho người già còn phải mua đồ chơi cho mấy cháu trai, cháu gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-314-tan-tinh-tan-nghia.html.]
Năm ngoái không quen thuộc với mấy chị em họ Xa lắm, Túc Miểu mua đồ cũng không cân nhắc tới bọn họ. Năm nay gặp mấy lần không thể bỏ qua. Ngoài Xa Hạ Hà đã kết hôn không có con, và Xa Đông Mai chưa kết hôn thì tất cả đều đã có con.
Dù quan hệ có thân thiết hay không thì trên danh nghĩa cô cũng là dì nhỏ, vậy không thể bên nặng bên nhẹ được.
Còn đồ của nhà họ Đàm đã chuẩn bị từ lâu.
Ông bà ngoại năm nay lớn tuổi rồi, không còn ham hố vật ngoài thân. Bắt đầu từ năm ngoái Hàn Lặc đã đi khắp nơi tìm kiếm dược liệu bảo toàn sức khỏe và kéo dài tuổi thọ, năm nay đã tìm được vài củ sâm già.
Túc Miểu còn cho rằng trung tâm mua sắm làm hoạt động lớn như vậy không cần phiếu vé chứ.
Không ngờ một số mặt hàng đặc biệt cần phiếu vé, ỷ vào việc có nhiều phiếu vé, Túc Miểu đã hào phóng mua chúng.
Thậm chí còn nhờ Hàn Lặc chuyển một thùng Mao Đài.
Cô cầm trên tay quần áo nhẹ và những thứ khác, còn Hàn Lặc thì cầm thuốc lá, rượu và sữa bột... khi cô đi xuống lầu đột nhiên kêu lên: "Úi, Em quên mất một thứ.”
Hàn Lặc nhìn túi lớn túi nhỏ trong lòng: "Còn sót cái gì?"
Túc Miều nhăn mặt: “Không phải chị gái Hàn Thành Tuyết của anh sắp kết hôn sao? Đã gọi điện về nhà, đừng nói anh quên rồi đấy?”
Hàn Lặc nghĩ một lát, quả thực ông già đã nói qua chuyện này.
Suy cho cùng, nhà họ Hàn bây giờ không có nữ chủ nhân, Đàm Mỹ Phân đang ở bệnh viện tâm thần, chị dâu Vương Tuệ Nhã đã ly hôn, trong nhà chỉ còn lại dì nấu ăn, Hàn Thành Tuyết và hai đứa nhỏ.
Ông già muốn Túc Miểu trở về phụ việc và sắp xếp hôn sự của Hàn Thành Tuyết.
Bị anh cự tuyệt.
Hàn Lặc không kiên nhẫn mà tặc lưỡi: “Tết Nguyên Đán nhà ai cũng bận, chị ta lại chọn hai ngày này mà kết hôn.”
Túc Miểu cạn lời.
Hàn Lặc chỉ là đang cố ý bới móc, không chỉ có Hàn Thành Tuyết mà có rất nhiều người lựa chọn kết hôn vào cuối năm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người Hoa quan trọng nhất là lễ tết.
Chỉ cần có điều kiện, tết nhất định phải về nhà sum họp, tổ chức hôn lễ chẳng phải rất tốt sao, đương nhiên phải chọn thời điểm đông người. Huống hồ tháng chạp tốt, khách dự tiệc ăn không hết đồ thừa cũng sẽ không hư.
Hàn Thành Tuyết chọn thời điểm này kết hôn cũng không sai.
Hàn Lặc soi mói.
Có điều ai bảo bản thân anh là chồng của cô chứ. Túc Miểu cũng chỉ có thể thầm mắng anh là đồ mỏ nhọn, bề ngoài ra vẻ cùng chung kẻ địch: “…Đúng vậy.”
“Vậy anh nói xem mua cái gì.”
Hàn Lặc: “Cần tốn nhiều tâm tư như vậy sao? Một đôi ấm, hai cái chăn, tặng thêm một cái rương, thế là xong.”
Túc Miểu: “…”
Thực ra anh có thể chọn nhiều hơn một chút, thật đó!
Hàn Lặc nhìn ra ý cười nhạo trong mắt cô: “Lúc chúng ta kết hôn chị ta còn chẳng tặng những thứ này, chúng ta vẫn tặng đã là tận tình tận nghĩa rồi.”
Hàn Thành Tuyết không coi anh là em trai, anh cũng không coi cô ta là chị gái.
Có vấn đề gì thì đi hỏi anh trai Hàn Thành Thanh của chị ta đi, anh không quan tâm việc giữ thể diện cho chị ta.
Túc Miểu cúi đầu suy nghĩ một lúc: “Không được, tôn trọng chị ấy một chút, coi trọng bố một chút đi.”
Đột nhiên Túc Miểu lại hỏi: “Bố nói qua với anh chị ấy gả cho ai, với lại gia cảnh người ta như thế nào không?”