Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 309: Khi nào có kết quả

Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:30:30
Lượt xem: 37

Tới ngày báo danh, đã là ngày hai tư tháng chạp, Hàn Lặc nghỉ ở công ty, Túc Miểu giục mọi người dậy từ sớm.

Hai người bọn họ còn chưa mặc xong quần áo, con bé trên giường cũng đã tỉnh dậy vui vẻ nắm chân ngoạm.

Hàn Lặc: "…Đưa đi?"

Túc Miểu nhìn cô nhóc vừa gặm chân vừa đập giường, không có cách nào lẩm bẩm nói: "Không đem theo hai chúng ta đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi cửa."

Túc Miểu suy nghĩ một lúc, thói quen ngủ nghỉ của con gái không đúng lắm, cô liền hỏi: "Không phải hôm qua anh luôn dỗ con bé ngủ chứ?"

Hàn Lặc hoài nghi nhìn cô, sờ sờ cằm: "Không thể sao?"

Túc Miểu trừng mắt nhìn anh: "Ban ngày ngủ quá nhiều nên buổi tối mới ngủ ngắn như thế này, sau này anh cố gắng cho con bé ngủ ít đi một chút, buổi tối con bé có thể ngủ một mạch tới sáng luôn rồi."

Hàn Lặc thật thà gật đầu.

Mặc quần áo xong còn phải mặc cho cả Hàn Tĩnh Ngọc.

Túc Miểu ngồi đầu giường, hai tay ôm mặt biểu cảm, nhìn hai cha con cười.

Người đàn ông mặc quần áo cho con dường như tỏa ra vầng hào quang thánh thiện, cực kỳ ôn nhu, đẹp trai vô cùng.

Túc Miểu nhìn không chớp mắt, mỉm cười.

Hàn Lặc mặc áo len cho đứa nhỏ, vô tình liếc vợ một cái, đối diện ánh mắt long lanh của Túc Miểu, mắt anh lóe lên, miệng lưỡi trơn tru nói: "Nhìn gì thế? Nhìn hai năm rồi mà vẫn ngẩn ngơ, xem ra vẻ đẹp của anh trường tồn với thời gian."

Túc Miểu: "…"

Cô đảo mắt khinh bỉ.

Da mặt dày chính là ưu thế.

"…Mau lên, chúng ta không cần ăn nhưng con bé vẫn cần ăn."

Quá trình cai sữa cho Hàn Tĩnh Ngọc diễn ra suôn sẻ nhưng không thể tránh được ảnh hưởng còn lưu lại.

Trước kia, khi con bé giận dỗi hoặc bất an, sẽ thích ngậm ti của cô, bây giờ không cho đụng con bé ngày càng dính người. Mỗi ngày mở mắt ra đều phải ôm mẹ, đi ngủ cũng vậy. Ngủ một lúc thức dậy sẽ tìm Túc Miểu, sau khi thấy cô, cô nhóc mới yên tâm tiếp tục ngủ.

Túc Miểu bó tay với con bé.

Giữa lúc đó, cô dường như hiểu được lời nói của bác sĩ, bé con đúng thật là sinh vật cần bồi dưỡng cảm giác an toàn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy nói rằng cô không nghĩ tới tại sao trẻ nhỏ thiếu cảm giác an toàn trưởng thành lưu lại hậu quả sau vài chục năm. Nhưng Túc Miểu thành thành thật thật làm theo lời khuyên của bác sĩ.

Lúc nào cũng nói với cô bạn nhỏ Hàn Tĩnh Ngọc là bố mẹ yêu con rất nhiều.

"Nào, tiểu Ngư, tới đây mẹ bế."

Túc Miểu giang tay, con bé nhoẻn miệng cười, nhảy về phía trước nằm lên chăn, hai tay hai chân bị quấn chặt như một quả bóng, lăn lộn hồi lâu vẫn ở nguyên chỗ cũ. Cô nhóc hơi bối rối nhìn mẹ, rồi lại nhìn bố, uất ức kêu lên.

Túc Miểu vươn tay khoát Hàn Lặc, cười nói: "Anh xem, tiểu Ngư có giống sư tử biển trên tivi không?"

Hàn Lặc nheo mắt nhìn tiểu quỷ, vươn tay đỡ lấy con gái, bế con bé đặt cách Túc Miểu chỉ có mười cm, con nhóc lập tức không kêu nữa. Hì hục ấp a ấp úng húc tay Túc Miểu.

Túc Miểu ôm lấy bé con, hôn vài cái lên mặt con bé: "Tiểu Ngư của mẹ có thể bò xa như vậy lợi hại thật đó nha."

Con nhóc xấu hổ nép vào cổ cô, liên tục cười khanh khách.

Hàn Lặc nhìn thấy màn này, lòng tuôn trào cảm giác ấm áp.

Anh tiến tới hôn con gái nhỏ, sau đó lại hôn mẹ của nó: "Anh đi bê cơm, em rửa mặt trước đi, nhớ rửa mặt cho con bé, nhẹ thôi không rát."

Da thịt trẻ con mỏng.

Gió An Nam không khiến người ta đau như d.a.o cứa như ở Đông Bắc, nhưng vẫn có cảm giác khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-309-khi-nao-co-ket-qua.html.]

Túc Miểu gật đầu, bế con bé vào trong xe, tùy ý nhét vào tay con bé đồ chơi phát nhạc rồi đẩy vào phòng tắm.

Đánh răng rửa mặt.

Sau đó rửa mặt cho con gái.

Nếu có người lớn trong nhà ở đây, đoán chừng lại được đà nói cô.

Rửa mặt cũng gần giống như lau kính, khuôn mặt con bé đều bị cô cọ xát đến biến dạng, nếu đổi lại là một đứa trẻ khóc, tiếng khóc có thể thổi bay nóc nhà.

May mà tên của cô nhóc nhà cô đặt cực kỳ tốt, không khóc không quậy, cực kỳ mạnh mẽ. Bị túm lấy cổ con bé ngoan ngoãn để mẹ lau, trong lúc đó dùng ánh mắt ngấn nước đáng yêu nhìn Túc Miểu.

Túc Miểu mềm lòng, động tác nhẹ nhàng theo bản năng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái.

Lần này con bé bắt chước động tác của cô hôn đáp lại cô một miệng nước bọt.

Đôi mắt Túc Miểu lộ ra ý cười, bất đắc dĩ lấy khăn ướt lau lại khuôn mặt.

Thời gian báo danh là chín giờ.

Một nhà ba người ngồi xe đến cửa hàng đã thấy một đám người rất đông vây quanh.

Túc Miểu ôm đứa nhỏ ngồi sau đi ra, Hàn Lặc ra cốp xe đằng sau lấy một thứ.

Sau khi lắp ráp nó liền biến thành xe đẩy trẻ em vừa đẹp vừa tiện, thoáng chốc khơi dậy sự tò mò của những người có mặt.

Túc Miểu bế con vào, đứa nhỏ rất hào hứng với những cái nút trên xe đẩy, lại có mấy con thú phát ra âm thanh, đứa nhỏ lập tức hét lên sung sướng…

Bọn họ càng trở nên kích động.

Nhất là trong nhà có trẻ con, không nhịn được tới hỏi giá xe đẩy.

Túc Miểu móc chìa khóa trong túi áo măng tô: "Phiền nhường đường một chút, tôi đi mở cửa trước."

Những người khác lúc này mới phản ứng lại, hóa ra đôi vợ chồng trẻ đẹp này là ông bà chủ!

Ngay lập tức tất cả đều đứng thẳng lưng, sợ để lại ấn tượng xấu với ông bà chủ tương lai.

Túc Miểu mở cửa, sau đó đi vào: "Vào đây trước đi."

Hàn Lặc phụ đẩy con gái theo sau, để con gái ở lầu một nghỉ ngơi, anh lại vào trong xe lấy tờ khai báo danh.

Bởi vì năm sau khai trương, lúc này lầu một vẫn bỏ không, Túc Miểu yêu cầu tất cả những người đến báo danh điền vào giấy.

Người đến báo danh nhiều hơn so với dự kiến của cô.

Thực ra yêu cầu của cô cực kỳ nhiều, còn nhiều hơn so với yêu cầu tuyển người của công xưởng, không nghĩ tới lại có hơn trăm người đến báo danh.

Có thể thấy lỗ hổng vị trí công việc ở thành phố lớn đến cỡ nào sau khi chính sách tự kinh doanh được phát ra. Cư nhiên lại còn có nhiều người thất nghiệp như vậy.

"Bà chủ, khi nào có kết quả?"

Có người hỏi.

Những người khác cũng căng thẳng chờ đáp án.

Túc Miểu nhận giấy báo danh từ trong tay bọn họ nói: "Ngày mai tôi sẽ dán danh sách những người thông qua vòng sơ khảo lên tấm gỗ nhỏ ở bên ngoài, ngày mốt thi ở chỗ này."

Trước năm cô đã phải tuyển người.

Sau rằm tháng giêng hàng hóa tới, những người được tuyển chọn phải được đào tạo trước một tuần để hiểu rõ sản phẩm trong cửa hàng, sau đó tiếp tục học các kỹ năng bán hàng.

Suy cho cùng những gì họ đang làm chính là lấp lỗ hổng của thị trường.

Nếu nhân viên mồm mép không đủ linh hoạt, không thể chạm đến đáy lòng của khách hàng, làm sao có thể khiến họ chấp nhận cái mới và sẵn sàng trả tiền mua nó.

Loading...