Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 304: Con bé ngủ cùng chúng ta
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:30:23
Lượt xem: 34
Anh cởi áo khoác vứt vào sofa bên cạnh trước, rồi lại ngồi xổm cạnh bếp lò một lúc, làm ấm người xong, anh tới ngồi lên ghế sofa dài, ôm Túc Miểu từ phía sau.
Gia đình ba người giống như búp bê Nga làm tổ, ôm lấy nhau.
Đợi con bé ăn no, Túc Miểu bế con bé đặt vào lòng Hàn Lặc: "Anh chơi với con đi, em đi tắm."
Hồi trước, cứ tối là ngủ như heo, có thể tùy ý đưa dì Viên trông con bé cũng sẽ không tỉnh, giờ thì không được, con bé thức đêm chơi tới tận chín giờ, làm ảnh hưởng cuộc sống của hai vợ chồng.
Bảo bối trong lòng không còn nữa, đột nhiên trở thành tiểu thịt viên, Hàn Lặc sững lại nửa nhịp.
Đứa nhỏ không chịu cảnh yên tĩnh, bô bô thứ ngôn ngữ của trẻ con.
Lại lật dậy, hai tay Hàn Lặc ôm lấy con bé dựng lên đùi, con bé vừa được đứng thẳng liền vui vẻ nhảy cẫng lên.
Hàn Lặc dịu dàng vui vẻ cúi xuống hôn lên khuôn mặt trắng bóc nhỏ nhắn của con bé: "Con gái, tại sao con lại cười ngây ngô vậy? Ngày mai con sẽ hết lương ăn, có ngốc không, ngốc không hả."
Trẻ con vài tháng không hiểu được người lớn nói gì, nhưng có thể cảm nhận sâu sắc cảm xúc của họ, Hàn Lặc ngoài miệng ghét bỏ nhưng cảm xúc bộc lộ thật ấm áp, đầy tình yêu thương, có thể khiến con bé cảm thấy khoan khoái cho nên càng đùa nghịch hăng hơn.
Tưởng bố khen mình, con bé cười toe toét để lộ chiếc răng bằng hạt gạo vừa mới nhú. Hàn Lặc thò tay sờ răng con bé, suýt nữa bị cắn phải.
"Này, quả nhiên là ai cũng cắn."
Nói rồi giả bộ hung dữ, nụ cười trên khuôn mặt nhóc con dần biến mất, có thể thấy rõ sự bối rối trong đôi mắt tròn xoe, Hàn Lặc dùng lực vỗ hai phát vào m.ô.n.g con bé: "Không được cắn người, biết chưa."
Hai cha con trố mắt nhìn nhau, lát sau dường như nhìn ra bố chỉ là một con hổ giấy, nhóc con vùi mặt vào cổ anh, lại một tràng tiếng bô bô a a…
Dường như đang tranh luận điều gì đó.
Hàn Lặc đặt con bé vào nôi, cầm búp bê đùa với con bé.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai cha con nói chuyện với nhau, cha một câu, con một câu, cuộc trò chuyện vui vẻ.
Túc Miểu tắm xong đi ra, thấy con nhỏ trên giường đang nói chuyện rôm rả với ba ba, còn ba lại đang nghiêm túc đọc thơ Đường.
Khung cảnh ấm áp khiến cô cười không ngớt.
Hàn Lặc thấy cô vào trong phòng thì bỏ thơ đường xuống hỏi: "Sắp chín giờ rồi, tại sao con bé còn hăng hái vậy?"
Túc Miểu lau tóc thản nhiên nói: "Anh hỏi em, em hỏi ai? Cái thời cứ bế là con bé ngủ đã qua rồi, gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, chúng ta trong phòng càng ấm hơn."
Hàn Lặc nhìn mai vàng nở rộ ngoài cửa sổ, mưa rơi lất phất, dưới ánh sáng đèn lại càng thêm nổi bật.
Anh nhìn con bé đang chơi đùa với búp bê.
"Được rồi, dù sao bên cạnh cũng có một cái giường nhỏ."
Dứt lời, Túc Miểu không hài lòng liếc mắt một cái: "Giường đủ rộng con bé có thể ngủ cùng chúng ta. Ngày trước không sao, con bé không thể tự lật mình được nên không vấn đề gì, nhưng hiện tại con bé thích lật người khi ngủ, ngộ nhỡ nửa đêm bị lạnh phải làm sao? Lỡ như không thở được thì sao?"
Hàn Lặc khó hiểu: "…Sẽ sao?"
Túc Miểu trưng bộ mặt nghiêm túc gật đầu: "Sẽ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-304-con-be-ngu-cung-chung-ta.html.]
Vẻ mặt Hàn Lặc có chút khó tả, quay lại nhìn con gái vẫn đang vui vẻ đùa nghịch, đột nhiên cảm thấy hơi bất tiện.
Anh bất đắc dĩ gật đầu: "Được, để con bé ngủ cùng chúng ta."
Lúc sau, anh đột nhiên hỏi lại: "Ngủ bao lâu vậy, sau này không đưa cho dì Viên nữa sao?"
Túc Miểu cất khăn mặt, lấy máy sấy vào phòng vệ sinh sấy tóc.
Vừa đi vừa nói: "Con nhóc trí nhớ thật tốt, bây giờ bắt đầu biết phân biệt người rồi, không thể để con bé tiếp tục ngủ cùng dì Viên, con bé sẽ khóc không ngừng mất."
Hàn Lặc thở dài.
Đưa tay chọc bạn nhỏ Hàn Tĩnh Ngọc.
Con nhỏ đáng yêu cười rạng rỡ với bố: "!#%@$^"
Hàn Lặc: “...”
Anh vẫn cho rằng con càng nhỏ càng khó trông, càng lớn càng đáng yêu, nhà bọn họ càng lớn càng khó lừa, cực kỳ dính mẹ, Hàn Lặc cảm thấy nhóc dính người càng ngày càng trở thành chướng ngại vật cản trở vợ chồng bọn họ, lập tức cảm thấy tương lai là một mảnh đen tối.
Túc Miểu sấy tóc xong bước ra ngoài, con bé trên giường đã ngoan ngoãn ngủ say.
Loại khả năng nhắm mắt là ngủ này thật khiến người lớn ghen tị.
Cô rón rén tiến tới bên giường, nhìn Hàn Lặc dựa vào đầu giường đọc sách cùng với đứa con gái nằm bên cạnh, cười cười, chuẩn bị cởi giày đi ngủ, vốn phải nằm bên sườn đứa nhỏ, chỉ thấy Hàn Lặc vỗ vỗ bên người: "Qua đây."
Lúc này Túc Miểu mới phát hiện mép giường chỗ con gái nằm đã được cũi chắn lại, cho dù con bé có lật người cũng không bị rơi xuống giường.
Cô lập tức nhìn thấu dụng tâm của Hàn Lặc.
Cô tức giận nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh không nghĩ tới chuyện gì nghiêm túc sao?"
Hàn Lặc nhướng mày, lời lẽ chân chính: "Vậy em nói xem, hai vợ chồng ngủ với nhau không phải chuyện nghiêm túc sao?"
Túc Miểu: "…"
Xét về độ mặt dày, cô không bao giờ có thể so được với Hàn Lặc.
"Vợ, em không thấy lạnh sao, mau lên đây, chăn đã ủ ấm rồi." Hàn Lặc đặt sách xuống, hạ thấp độ sáng của bóng đèn xuống hai bậc, cười như cáo, làm sao có thể nghĩ anh không có ý đồ đen tối được cơ chứ.
Túc Miểu nhìn con gái được đắp một tấm chăn nhỏ.
Từ từ vén chăn lên, m.ô.n.g vừa sát chăn. Cả người bị Hàn Lặc kéo vào trong lòng, áp người vào lồng n.g.ự.c nóng bỏng, Túc Miểu đẩy ra: "Đừng làm càn, con gái ở ngay bên cạnh đấy."
Hàn Lặc cúi đầu, hôn lên cổ cô mập mờ nói: "Con gái không tỉnh đâu, cho dù có tỉnh cũng không biết chúng ta đang làm cái gì."
Túc Miểu vẫn đang định phản đối đã bị bịt miệng.
Tấm chăn rất nhanh đã chùm kín hai người, chỉ có thể thấy bên dưới phập phồng bất thường cùng với âm thanh rên rỉ kìm nén.