Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 301: Bùn loãng không thể trát tường
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:40:07
Lượt xem: 46
Chỉ sợ giữ ấm ức trong lòng, càng nghĩ càng không thoát ra được.
"Chị cả, chị khuyên nhủ chị hai đi nha" Túc Miểu nói xong mới cưỡng chế kéo Xa Đông Mai ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, cô tiện tay đóng cửa phòng bệnh.
Xa Đông Mai hơi bối rối trước hành động của cô: "Em lôi chị ra ngoài làm gì?"
Túc Miểu bất đắc dĩ: "Chị quá dữ tợn, khúc thịt của chị ấy vừa mới mất, Chu Phú khốn nạn kia lại đối xử với chị ấy như thế, cha mẹ ruột cũng không muốn giúp đỡ gì cho con gái. Chị ấy đang đau lòng lắm, chị lại còn không ngừng nhiếc móc chị ấy, không sợ chị ấy triệt để sụp đổ hả."
"Chị thấy trước kia đã quá nhẹ nhàng rồi." Xa Đông Mai khoanh tay dựa vào tường, vừa đau lòng vừa bực mình với bà chị này: "Chúng ta vì để chị ấy sống tốt, nói cho chị ấy biết mối quan hệ lợi hại. Chị ấy quay đầu lại được dỗ dành, cứ như vậy cho qua. Cũng không biết Chu gia đã lừa chị ấy thế nào, chị vừa nói Chu Phú không tốt, chị ấy đã nhìn chị như kẻ trộm, cho rằng chị đang dụ dỗ phá hoại gia đình chị ấy, muốn chị ấy giống như chị bị người ta chê cười, không có ai cần..."
Xa Đông Mai thực sự bị chị hai này làm tổn thương.
Nhưng cô ấy loạn như này, cuối cùng cũng không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu.
"…Cũng may còn có em ở đây, bằng không thì ngay cả tiền nằm viện cũng không có."
Cho dù không kết hôn, cô ấy cũng biết, một người phụ nữ sau khi sảy thai nếu không được chăm sóc tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sức khỏe, khả năng sau này sẽ không thể sinh con.
Nếu đã nói đến vấn đề tiền nong, Túc Miểu liền hỏi: "Một mình chị ăn no, cả nhà không đói bụng. Tại sao trong tay lại không có tiền?"
Nói đến đây, sắc mặt Xa Đông Mai trở nên u ám.
Trầm mặc một lúc, cố nén bị phẫn nói: "Vốn dĩ chị tiết kiệm được hơn bốn trăm, nhưng tháng trước chị hai báo tin vui, nói với mẹ là muốn giúp chị tìm đối tượng, chị ấy đối với chúng ta thì không nói nổi một câu. Đối với mẹ thì như cái muôi lỗ, cái gì cũng nói, đã nói ra chuyện chị để dành tiền. Em hiểu rõ tính tình mẹ của chúng ta, bọn họ đã lấy hết tiền đi."
Cô ấy nhất quyết không đưa, Dương Mỹ Phượng nhốt cô ấy trong phòng, không cho ăn không cho đi làm, còn nói lập tức gả cô ấy đi. Bởi ngày trước cô ấy đã từng chạy trốn một lần, lần này cha mẹ đã biết, vừa hàn cửa sổ vừa khóa cửa chính.
Xa Đông Mai nhịn hai ngày, nghĩ đến tiền mất đi còn có thể kiếm lại, nhưng một khi bị gả đi, đời này của cô sẽ hoàn toàn kết thúc.
Lúc này mới giao nộp số tiền cất dấu.
Vừa mới được tự do, cô ấy lập tức chạy tới chủ nhà hàng nơi cô làm việc để tạm ứng lương ba tháng, thuê một căn nhà bên ngoài và không quay trở lại nữa.
Thành thật mà nói, lòng Xa Đông Mai cực kỳ oán trách Xa Hạ Hà.
Nếu không phải chị cả gọi điện cho cô thì cô cũng không biết cô ấy đã xảy ra chuyện này. Nhưng dù oán hận có lớn đến đâu, cô ấy cũng không muốn chị gái mình mất mạng.
Túc Miểu nghe xong, suýt chút thì hai mắt trợn tròn, người đáng thương tất có chỗ đáng ghét.
Cô không nói gì, vỗ vai an ủi Xa Đông Mai: "Đi vội, cũng không báo với người nhà một tiếng, đứa nhỏ ở nhà thức dậy mà không thấy em sẽ gào khóc, em luôn phải ôm nó mới yên. Dù sao ở bệnh viện cũng không có việc gì, cứ về trước đi, nếu có việc gì có thể đến thẳng nhà em."
“…Ừ.”
Trên đường về nhà, Túc Miểu vừa đi vừa suy nghĩ về chuyện của Xa Hạ Hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-301-bun-loang-khong-the-trat-tuong.html.]
Chu Phú đích thị là tên súc sinh không hơn không hơn không kém, Xa Hạ Hà bị nhà họ Xa nuôi đến nỗi không phân biệt được tốt xấu.
Loại người đáng thương như vậy, khiến cho người ta đặc biệt muốn giúp, kéo cô ấy ra khỏi vũng bùn lầy, nhưng cô ấy có khi làm việc lại rất đáng trách. Có lẽ đó vốn không phải là chủ ý của cô ấy, nhưng vô hình chung lại làm tổn thương người khác.
Nhưng đối với con người có tính cách như vậy, Túc Miểu sẽ do dự khi ra tay giúp đỡ.
Chỉ sợ chìa tay ra không cứu được người đó mà ngược lại còn kéo theo bản thân xuống hố.
Lần này, cho dù có nói gì cô cũng không vội vàng đưa ra chủ ý, sẽ đợi Xa Hạ Hà quyết định, bằng bất cứ giá nào cô ấy phải có dũng khí thì mới giúp. Nếu ba phải như thợ xây trộn bùn thì thôi bỏ đi.
Nếu cô ấy muốn chịu tội, người khác không cần phải ngăn, nhìn lại vẫn không thấy được chữ nào tốt.
Qua vài ngày, nghe nói Hạ Xa Hà đã vùng dậy đòi ly hôn Chu Phú.
Xa Đông Mai này cũng là một đứa em gái lẻo mép, mặc dù hai nhà Xa Chu không tán thành, nhưng Xa Hạ Hà uy h.i.ế.p bọn họ sẽ kiện Chu Phú tội đào góc tường nhà nước. Những năm này thường chuyển đồ của xưởng về nhà, cuối cùng cũng đã ly hôn.
Đang lúc Túc Miểu cho rằng Xa Hạ Hà sẽ tìm công việc giống Xạ Đông Mai, kiếm việc trước và tự nuôi sống bản thân.
Không nghĩ tới Xa Hạ Hà ở nhà ngây người mười ngày, hai vợ chồng Xa Mãn Đồng lại nói với cô ấy về một gia đình. Ông chủ quán thịt lợn cách nhà máy thực phẩm không xa, người đàn ông đó trông bộ dạng béo phì thô kệch, cũng phải ngoài ba mươi rồi.
Điểm đáng khen duy nhất chính là vợ cũ không để lại đứa con nào, Xa Hạ Hà gả qua đó không cần phải làm mẹ kế.
Đều là cưới lần hai nên không cần phải phô trương.
Chọn một ngày lành, ông chủ bán thịt lợn đưa Xa Hạ Hà đi trên chiếc xe ba gác chở lợn.
Túc Miểu choáng váng trước hiệu suất của họ.
Lập tức thầm oán trách, cũng may cô không tự mình đa tình đi bất bình thay cho Xa Hạ Hà, người ta là một người liễu yếu đào tơ, chỉ cần có cây cho cô ấy leo, dù cây có gai hay không cũng không quan trọng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vào ngày cô ấy kết hôn, Túc Miểu qua nhà họ Xa một chuyến, gặp Xạ Đông Mai cô cũng không nhắc đến chuyện viện phí, Túc Miểu không phải người không phân biệt được hoàn cảnh, cũng không thể vào ngày vui của người ta lại đi đòi nợ, nên không đề cập đến.
Vẫn là Xa Đông Mai đuổi theo đút vào tay cô hai mươi đồng: "Tiền đó chị mượn chỗ em, chị sẽ từ từ trả lại 170 còn lại, được chứ?"
Túc Miểu dở khóc dở cười.
Nhanh chóng đẩy tiền về: "Chị mượn tiền vì ai, em không đích thân tìm cô ấy đòi chị còn đưa làm gì, vậy em sẽ thành loại người gì chứ? Cầm lấy đi, số tiền đó chắc chắn em sẽ đòi Xa Hạ Hà."
Chút tiền này đối với cô mà nói không tính làm gì.
Nhưng cô không hiểu cách giải quyết của Xa Hạ Hà, yếu đuối nhu nhược thì không nói làm gì nhưng thật sự quá vô tình.
Có tiền hay không, nói ra một tiếng cũng không ai lấy mạng cô ấy, cô ấy nhất thời không thể lấy ra cô cũng không thể ép cô ấy trả lại, rõ ràng cô ấy đang giả bộ hồ đồ!
Sợ Xa Đông Mai nhất quyết đưa cho mình, hai người tranh cãi hồi lâu, Túc Miểu mau chóng nhảy lên xe đạp rời đi.