Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 293: Đi thăm mẹ chồng
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:39:55
Lượt xem: 17
Khi mọi người rời đi, Túc Miểu ngây ngốc cười một lúc, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Không có mẹ chồng quản cô, nhưng mẹ chồng trên danh nghĩa của cô vẫn còn sống.
Đã hơn nửa năm kể từ khi Đàm Mỹ Phân vào trại an dưỡng, cô chưa từng đến thăm bà ta một lần nào, không những không nghĩ tới mà dường như Hàn Lặc cũng đã quên mất.
Không được!
Dù sao Đàm Mỹ Phân lấy cớ là dưỡng bệnh vào đó, người ngoài không biết bà đã làm những chuyện bẩn thỉu gì, nếu Hàn Đại Nghiệp không đến thăm, có thể nói là bận quân đội. Nhưng cô và Hàn Lặc, thân là con dâu rất dễ bị chỉ trích nếu lâu ngày không ló mặt vào thăm.
Túc Miểu chống cằm, đi đi lại lại trong phòng mấy lần.
Cô cảm thấy dù thế nào cũng phải đi thăm.
Đoán là Hàn Lặc không muốn nói chuyện với Đàm Mỹ Phân, cô quyết định đi một mình.
Dù sao Đàm Mỹ Phân làm cô buồn nôn còn hơn làm Hàn Lặc buồn nôn, đối với cô chẳng qua là giận cá c.h.é.m thớt.
Không như Hàn Lặc, những ký ức tồi tệ sẽ tràn về mỗi lần nhìn thấy bà ta, thật khó để buông bỏ.
Túc Miểu quyết định đi bây giờ, tốt nhất là đừng chọc giận người phụ nữ điên rồ đó.
Cô nói dì Viên chăm sóc cho đứa nhỏ thật tốt, rồi thay quần áo, cầm lon thực phẩm chức năng đi ra ngoài.
Trại an dưỡng cách chỗ này hai giờ lái xe, Túc Miểu lòng vòng nửa ngày mới lên được xe buýt.
Xe buýt chật ních người.
Cô khó chịu lui vào trong góc, thầm nghĩ sau khi về nhà sẽ nói Hàn Lặc dạy mình lái xe, sau này muốn đi đâu thì đi, nếu không mỗi lần đi đâu đều bị chen lấn thành một cục, lồng n.g.ự.c sẽ bị bóp chặt đến khó thở. Cô sẽ không bao giờ muốn ra ngoài nữa.
Túc Miểu đang suy nghĩ mấy chuyện, không quá quan tâm đến những người đang đứng xung quanh cô.
Đột nhiên, trên cánh tay truyền đến nhiệt độ cơ thể của người khác làm cô giật mình.
Với sự cảnh giác, cô đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng bên cạnh.
Đó là một khuôn mặt chữ điền với ngũ quan coi như đoan chính, ăn mặc như lịch sự, tay kia cầm một chiếc cặp.
Như ngồi trong văn phòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi Túc Miểu nhìn sang, hắn ta nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể không biết gì về sự thăm dò của cô, giống như khuỷu tay hắn chạm vào cô là bất cẩn.
Hoàn toàn là do cô đa nghi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-293-di-tham-me-chong.html.]
Túc Miểu nhìn chằm chằm một lúc, nhưng không phát hiện ra gì.
Hơn nữa trên xe có nhiều người như vậy, không khí ngột ngạt đến mức hoa cả mắt, cô chỉ có thể chán nản quay đầu lại.
Mọi thứ diễn ra thuận lợi, nhưng sau khoảng hai điểm dừng, rất nhiều người trong xe đã xuống,Túc Miểu đi đến cạnh cửa, giữ lấy tay cầm một lúc, cánh tay lại bị chạm vào.
Cô nhìn lên, lại là người đó.
Hắn ta thậm chí còn di chuyển ra khỏi ghế sau của xe buýt.
Hình như cho rằng cô không dám lên tiếng, hắn ta lại dùng cánh tay đụng vào cổ tay cô, trong đôi mắt híp đó vẫn còn lưu lại một tia dâm tà, cánh tay Túc Miểu lập tức nổi da gà, cô tức giận ngay tại chỗ.
Sự tức giận thậm chí còn làm lấn át đi sự xấu hổ của người phụ nữ bị gã đàn ông khốn nạn sàm sỡ.
Trước đây cô đã quy củ đè ép, bị ai bắt nạt cũng không dám nói.
Dù sao đi chăng nữa, sau khi tắm mình trong ánh nắng của chủ nghĩa xã hội hơn một năm nay, người đàn ông đầu ấp tay gối lại là một người mạnh mẽ không tôn trọng quy tắc, sự xấu hổ của người phụ nữ phong kiến trong Túc Miểu đã sớm bị đàn áp.
Đôi mắt cô rực lửa, nhìn chằm chằm vào người đàn ông to lớn, hắn ta đáp lại cô bằng một cái nhìn nhếch mày.
Túc Miểu muốn cãi nhau với hắn ta.
Nhưng hắn thật đáng ghét, cùng hắn tranh cãi tốn bao nhiêu công sức cũng không đi đến đâu, cô vội vàng nghĩ ra một biện pháp, lập tức mở miệng lớn tiếng mắng: "Bác tài, có thể lái thẳng đến đồn cảnh sát không? Người đàn ông này đang cố gắng quấy rối tôi."
Một câu này của cô làm kinh thiên động địa.
Đầu năm, da mặt các cô gái mỏng, nếu ai đó chạm vào mình, các cô sẽ chọn cách chịu đựng cảm giác buồn nôn và xuống xe ở trạm dừng tiếp theo.
Dù sao trên xe buýt chật ních người, cố ý hay vô ý cũng không dễ xác định, nếu có náo loạn cũng khó thu được chứng cứ.
Thế nên, chuyện cô hét lên đến mức ai cũng nghe dường như là điều chưa bao giờ xảy ra.
Thấy nhiều người như vậy nhìn mình, mặt Túc Miểu trở nên rất nóng.
Nhưng cô vẫn nghiêm mặt đứng tại chỗ lặp đi lặp lại hành động đó một lần nữa.
Cô chỉ muốn nhanh chóng đạt được mục đích của mình, không cho những người trong xe phát biểu ý kiến.
Cô thậm chí không muốn nghe một số người buộc tội phụ nữ bằng những lời lẽ kinh tởm ngay khi họ mở miệng, sau đó phải tìm cách phản bác họ nữa.
Như vậy có thoải mái không?
Khó chịu.
Nó chỉ kéo dài cơn buồn nôn của cô.