Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 289: Không muốn làm bẩn tay anh
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:35:18
Lượt xem: 45
Cô cười ngọt ngào, với niềm vui sống sót sau thảm họa, cô nói một cách biết ơn: "Anh nhìn xem, bây giờ em đã không sao rồi. Đó là phúc trong họa đó. Những điều đó dường như đã xảy ra ở kiếp trước, bây giờ em đã không cảm thấy tồi tệ chút nào."
Những lời này không phải là những lời trái lương tâm.
Những năm tháng trưởng thành của cô không hạnh phúc.
Cô mặc lụa là, ăn những món cao lương mỹ vị, ở bên ngoài có thể nhìn thấy đại phu nhân chưa từng khắt khe. Nhưng sự áp bức tinh thần do đại phu nhân mang đến rất nặng nề và kịch liệt, từ lúc còn nhỏ cô đã bắt đầu lo sợ bất an, không có một phút giây nhẹ nhõm.
Bây giờ cô đã có một gia đình mới, cuộc sống dường như được ngâm trong một hũ mật.
Những u ám, cay đắng, thăng trầm, uất ức của quá khứ đều được vị ngọt của ngày hôm nay làm lu mờ.
Khi nhớ lại, những người và những điều đó không còn khiến cô khó chịu hay tức giận nữa.
Túc Miểu mỉm cười.
Lông mày và đôi mắt của cô thật đẹp, ánh sáng trong mắt cô cũng thật rực rỡ. Rất bắt mắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sáng đến nỗi tim Hàn Lặc đau nhói.
Anh không thích nói những lời giả tạo, anh nhìn hàng mi dài của Túc Miểu, một lúc sau, anh mới bình tĩnh lại, cố kiềm chế hỏi: "Em muốn làm gì cô ta?"
Túc Miểu cau mày, suy nghĩ một lúc lâu.
Thật lâu.
Cô chậm rãi lắc đầu, nói: "Em không muốn có bất kỳ liên quan nào với cô ta nữa, càng không muốn cô ta nhận ra em, em đã tính xong ân oán với cô ta rồi, lần sinh non này là do cô ta, mà anh cũng..."
Túc Miểu không nói nửa câu sau, nhưng cả hai đều hiểu rằng cô đang nói về hành động đánh gãy tay chân Phùng Vân Chi của Hàn Lặc.
"Em không muốn anh bẩn tay vì cô ta."
Về phần Phùng Vân Chi?
Túc Miểu không nghĩ rằng cô ta sẽ giữ khuôn phép sinh hoạt, cô ta đã quen thói hách dịch, làm sao cô ta có thể thích nghi với một đất nước mà giai cấp đặc quyền bị cắt giảm đến mức cực hạn?
Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ gặp rắc rối, sau đó sẽ có người "chăm sóc" cô ta.
Thấy Hàn Lặc không nói chuyện, trong lòng Túc Miểu lo lắng, sợ con hổ trong lòng sẽ được thả ra, sẽ thầm làm chuyện thách thức pháp luật để trút giận: "Chồng à, cả em và tiểu Ngư đều không hi vọng anh bởi vì một người không quan trọng mà lưu lại vết dơ."
Hàn Lặc nghe Túc Miểu nói, cúi đầu suy tư, sau đó đột nhiên cười: "Đồ ngốc, có em và con gái, anh sẽ không tùy tiện lung tung, em yên tâm."
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Hàn Lặc đã nghĩ ra biện pháp đối phó với Phong Vân Chi.
Dạy dỗ tốt một người không dễ, nhưng làm một người vốn đã đầy tà niệm lại càng sa đọa không phải dễ hơn sao? Đối phó với một người như cô ta, chỉ cần hướng dẫn một chút, cô ta sẽ tự mình bước xuống vực sâu.
Rồi sẽ đến lượt pháp luật trừng trị cô ta.
Nói chuyện lâu như vậy, Túc Miểu cũng mệt mỏi.
Rốt cuộc, lần sinh con này đã lấy đi rất nhiều khí lực của cô, Hàn Lặc vào bếp lấy một ít thức ăn, trở về phòng phục vụ cô một ít trái cây, sau đó bật đài hát ru.
Về phần Túc Miểu, cô đã thổ lộ bí mật của mình, thả lỏng tinh thần và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khoảng sáu giờ, bé con thức dậy, nhỏ giọng oe oe.
Hàn Lặc khéo léo sờ vào chiếc tã dưới m.ô.n.g bé, nhận thấy tã đầy, liền khéo léo dùng khắn mềm lau sạch sẽ cho bé con, sau đó mặc tã, rồi để bé con đang kêu "aaaa" vào lòng Túc Miểu.
Không đánh thức mẹ bé con, anh nhấc bộ đồ ngủ của Túc Miểu lên, dùng lòng bàn tay đỡ cơ thể con gái mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-289-khong-muon-lam-ban-tay-anh.html.]
Bé con ngửi thấy mùi sữa mẹ, miệng nó uốn éo đáng yêu, đến gần mục tiêu là nó b.ú ngay.
Ngày hôm sau, Hàn Đại Nghiệp không biết từ ai miệng nghe được việc Hàn Lặc đến nhà họ Hồng làm loạn, nên điện thoại tới.
Theo tính khí trước đây của ông ta, chỉ cần có người phàn nàn Hàn Lặc chuyện gì, ông ta nhất định sẽ tin, lập tức khiển trách Hàn Lặc mà không hỏi nguyên nhân, lần này ông ta chủ động hỏi Hàn Lặc có phải người nhà họ Hồng sai không.
Hàn Lặc sửng sốt.
Nghĩ kỹ lại thấy buồn cười.
Sự tin tưởng muộn màng của ông ta thật là rẻ mạt lại vô dụng.
Nhưng anh cũng không đối đầu với Hàn Đại Nghiệp, chỉ thu lại sự ngạc nhiên rồi báo tin tức về sự ra đời của tiểu Ngư, nhưng Hàn Lặc không nắm chuyện này không thả mà bình tĩnh nói việc Hồng Khả bảo vệ cháu gái của mình một cách mù quáng.
Dù anh cực kỳ bình tĩnh, nhưng khi Hàn Đại Nghiệp nghe thấy đã rất tức giận.
Ông ta nóng lòng muốn bù đắp cho Hàn Lặc, đồng thời cũng nhận thấy rõ ràng sự lạnh nhạt hơn hai mươi năm giữa hai cha con không thể xóa bỏ bằng ăn năn của mình, tâm lý bù đắp này đã được phóng chiếu lên đứa cháu gái nhỏ của ông ta.
Hàn Đại Nghiệp đang mong chờ đứa trẻ trong bụng Túc Miểu.
Ông ta muốn dành cho đứa trẻ này tất cả sự chăm sóc mà năm xưa ông ta đã không dành cho Hàn Lặc, hy vọng Hàn Lặc sẽ vì tình yêu mà ông dành cho cháu gái mà không mang quá nhiều hận thù đối với người cha bất tài như ông ta.
Ngoài ra, sự tồn tại của hai đứa cháu trai còn lại là lời nhắc nhở về sự phản bội của vợ và con trai cả, về việc ông đã thất bại như thế nào khi làm người.
Mặc dù con trai cả của ông là Hàn Thành Thanh đã bị chuyển đến quân đội biên giới với điều kiện gian khổ, nhưng thật khó để Hàn Đại Nghiệp đối diện với hai đứa cháu trai của mình.
Trong trường hợp này, trong số những đứa cháu, người duy nhất ông ta có thể yêu thương mà không có bất kỳ sự hận thù nào lại là cô cháu gái mới sinh.
Là một người con, Hàn Lặc rất hiểu tâm lý của Hàn Đại Nghiệp.
Anh không cự tuyệt.
Cho dù có bao nhiêu người yêu thương đứa con bé bỏng của họ cũng không đủ.
Qua đường dây điện thoại, Hàn Lặc có thể nghe thấy sự tức giận của Hàn Đại Nghiệp: "Lão Hồng này thật vô lý, cha phải nói lý với ông ta."
Hàn Lặc nghe xong hỏi: "Cuộc thi tuyển chọn lực lượng đặc chủng này khi nào thì kết thúc? Mấy ngày nữa tiểu Ngư đầy tháng, ông nội có thể về không?"
Hàn Đại Nghiệp không nói gì trong giây lát, sau đó, một tiếng thở dài từ micrô truyền đến: "Cha đang bận, có thể tiệc đầy tháng sẽ không về được."
Hàn Lặc "Ừm" một tiếng, không nói nữa.
Quân đội có kỷ luật của quân đội, ông phải quản việc của mình, có thể trở về thì tốt, không về cũng không sao.
"Nào, sau này nhớ bù quà cho Tiểu Ngư, kẻo người ta nói con gái con không được ông nội chào đón."
Hàn Đại Nghiệp nghẹn ngào không nói nên lời.
"Con đã chọn tên cho con bé chưa? Con có muốn cha—"
Hàn Lặc: "Hàn Tĩnh Ngọc, Lý Thanh Tĩnh, Kim Ngọc Ngọc."
Hàn Đại Nghiệp im lặng một lát rồi nói: "Được, Tĩnh Ngọc hay."
Hai cha con lạnh nhạt, cũng không phải là người nhiều chuyện, hàn huyên vài câu, Hàn Lặc cúp điện thoại trước.
Sau khi trở về phòng nói tạm biệt Túc Miểu, còn nhéo nhéo bàn chân nhỏ của con gái, Hàn Lặc vui vẻ đi đến công ty.