Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 287: Sắp nói điều gì đó quan trọng
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:35:15
Lượt xem: 60
Bên nhà họ Hồng náo loạn, nhưng ngõ Văn Hóa lại tràn ngập sự ấm áp.
Hàn Lặc không nói với Túc Miểu về việc anh đánh người.
Khi đánh người, anh chỉ phân biệt đối phương có đáng bị đánh hay không, chứ chưa bao giờ nhìn xem đối phương là nam hay nữ.
Theo logic của anh, anh không nghĩ rằng phụ nữ nên được bảo vệ bởi vì họ yếu đuối.
Ở một mức độ nào đó, anh đối xử nam nữ bình đẳng, nên tất nhiên anh không cảm thấy việc đánh gãy tay của Phùng Vân Chi có gì sai.
Nhưng Túc Miểu đang trong tháng, Hàn Lặc suy nghĩ một chút, quyết định tìm người lén lút theo dõi người phụ nữ kia, anh không muốn để chuyện ngu xuẩn đó phá hỏng tâm trạng của vợ mình.
Túc Miểu thấy anh đi ra ngoài một lát đã trở về, cô còn tưởng rằng anh đi làm quên mang theo đồ, vừa trêu chọc con gái, vừa ngẩng đầu lên, tùy ý hỏi: "Còn thiếu cái gì à? Có chuyện gì sao?"
Hàn Lặc tiến lại gần, đưa tay về phía trước chạm vào mặt con gái mình.
Nghĩ đến mồ hôi nhễ nhại của mình, anh lập tức rụt tay lại: "Anh không có bỏ quên cái gì, hôm nay anh không đến công ty."
Anh đi tới tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, làm động tác hôn vào trong không khí: "Người anh đang đổ mồ hôi đầm đìa, anh đi tắm xong sẽ hôn em."
Túc Miểu lườm anh một cái, khóe miệng giấu nụ cười: "Ai thèm! Nhanh lên."
Cứ như thể cô đang đợi anh hôn vậy.
Hừm.
Trong phòng này để một mình cô bị chua là đủ rồi, đừng thêm một người khác.
Nghĩ rằng mình sẽ được giải thoát trong vài ngày nữa, Túc Miểu cảm thấy cuộc sống ngày càng khó khăn. Cô cúi đầu, ngón tay mân mê cái cằm mềm mại của con gái, tiểu gia hỏa này đáng yêu nhìn cô, chậm rãi nhếch miệng cười.
"Ôi, con cười cái gì?"
"…Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, đồ ngốc."
Đứa trẻ không chớp mắt nhiều, tròng mắt tròn xoe nhìn về phía Túc Miểu.
Lâu lâu nó lại chẹp cái miệng nhỏ.
Túc Miểu cảm thấy con gái đáng yêu đến mức khiến trái tim cô rung động, nếu không phải nghe nói trẻ em sức đề kháng kém và dễ bị lây nhiễm khi bị người lớn hôn, Túc Miểu nhất định sẽ hôn con gái nhỏ của mình thật mạnh.
Hàn Lặc tắm xong đi ra thì đứa bé đã ngủ rồi.
Túc Miểu ra hiệu cho anh đặt đứa trẻ vào nôi bên cạnh giường.
Mặc dù gia đình đã thuê một bảo mẫu, nhưng đứa bé hầu hết ở với Túc Miểu cả ngày, chỉ ban đêm mới gửi đứa bé cho dì Viên bảo mẫu.
Vừa vặn, dì Viên và dì Đỗ sống trong một sân nhỏ.
Dù cô có không yên tâm đi thì đã có dì Đỗ giúp cô để mắt tới rồi.
"Anh không đi làm, vậy sao lúc đầu anh lại đi?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Lặc tùy ý lấy khăn mặt lau tóc vài cái, sau đó nói: "Anh làm chút chuyện, sau này sẽ nói cho em biết." Sợ Túc Miểu sẽ hỏi thêm, Hàn Lặc nhớ tới còn một chuyện anh chưa nói với cô, không bằng nói trước chuyện này cho cô biết: "Anh vay bà ngoại một khoản tiền, cộng với tiền lãi từ hai tháng trước, anh đã mua hai mảnh đất ở Thâm Quyến, vì vậy bây giờ gia đình không có tiền."
Túc Miểu không để tâm: "Em vẫn còn tiền từ việc bán tranh thêu, đừng lo lắng, em, anh và cá vàng nhỏ sẽ không bị c.h.ế.t đói đâu."
Tuy nhiên, không phải anh nói mình không có khí lực để làm bất động sản sao?
Tại sao anh lại đột nhiên nhúng tay?
Túc Miểu cảm thấy hơi kỳ lạ, ngay lập tức hỏi: "Tại sao anh đột nhiên nghĩ đến việc mua đất? Không phải anh đã nói rằng sau khi Thẩm Mãnh thăm dò xong, chúng ta sẽ đầu tư vào công ty của anh ấy sao?"
Hàn Lặc treo khăn mặt nên móc cửa, nói: "Ý tưởng của anh quá hạn chế. Sự phát triển của An Nam chậm, nhưng sự phát triển của Thượng Hải và Thâm Quyến đủ nhanh. Sau khi mua đất, có thời hạn phát triển 50 năm, chúng ta không vội lấy lại tiền, nên chúng ta có thể mua nó trước."
Chuyến đi Hồng Kông lần này, ngoài việc đàm phán hợp tác. Anh cũng đã từng xem lịch sử của một số doanh nhân giàu có ở Hồng Kông, tất cả đều liên quan đến bất động sản, không có ngoại lệ. Đã có cơ hội, hơn nữa chú tư của anh đang ở đó, tất nhiên anh phải nắm bắt rồi.
Tiền bạc, ai lại chê nhiều?
Vốn tưởng rằng Túc Miểu sẽ có hứng thú mua đất, không nghĩ tới anh không đề cập đến chuyện Phùng Vân Chi, Túc Miểu lại chủ động hỏi: "Phùng Vân Chi được thả chưa? Bao lâu nữa mới được thả?"
Điều này chắc chắn anh biết, nhưng mà anh thật sự không phòng bị chút nào về câu hỏi của cô.
Hàn Lặc bình tĩnh trả lời: "Ra rồi, nhưng mà... ha ha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-287-sap-noi-dieu-gi-do-quan-trong.html.]
Túc Miểu: "Nói mau, đừng thừa nước đục thả câu."
"Anh tống vào bệnh viện rồi."
Hàn Lặc ngồi ở mép giường, cúi đầu hôn lên mặt Túc Miểu: "Ít nhất phải ở lại mấy tháng nữa."
Bị thương sao?
Túc Miểu trừng mắt không thể tin, quên đẩy Hàn Nhạc ra, lẩm bẩm nói: "Làm sao anh cho cô ta vào được?"
Hỏi xong, cô đột nhiên nghĩ ra gì đó, vội vàng nói: "Việc không nên làm thì đừng làm."
Hàn Lặc cười nói: "Em nghĩ đi nơi nào thế? Anh tới hỏi cô ta, cô ta biết mình sai chột dạ cho nên mới ngã xuống. Vì cô ta tự mình ngã gãy chân, lại nể cái mặt mo kia của Hồng Khả, anh mới không truy đuổi đến cùng."
Túc Miểu không tin.
Dựa vào sự sủng ái của Tín Quốc Công, ở nhà Phùng Vân Chi tùy ý g.i.ế.c người hầu, ra ngoài cũng không thu liễm, Túc Miểu biết cô ta đã từng nhờ người bắt một cô nương trong gia đình của một tiểu quan đã đối phó với cô ta, sau một đêm mới thả người.
Ngày hôm sau, tin đồn cô nương đó mất đi sự trong trắng lan khắp các con phố.
Do quyền lực của Tín Quốc Công, gia đình đó phải ngậm bồ hòn, cuối cùng phải gả cô gái đó đến phương xa.
Anh nói rằng Phùng Vân Chi đã thừa nhận sai lầm của mình?
Cô không tin điều đó.
Cô ta vừa ngu xuẩn lại độc ác.
Không, có lẽ cô ta không ngốc như cô nghĩ.
Cũng có thể trong lòng cô ta biết muội muội đang cố ý khuyến khích cô ta đến gây khó dễ.
Nhưng bản thân cô ta vốn không ưa cô, lại có suy nghĩ g.i.ế.c gà g.i.ế.c khỉ, hơn nữa cô lại là thứ nữ không được sủng ái. Phụ thân địa vị không bằng Tín Quốc công, cô ta tùy ý ức h.i.ế.p mình cũng sẽ không lo bị trả thù, hơn nữa cô ta còn có thể chấn nhiếp những nữ tử quý tộc khác muốn cướp nam nhân của mình.
Nghĩ đến Phùng Vân Chi, Túc Miểu lại tức giận đến nghiến răng.
Hàn Lặc nhìn thấy, kỳ thực cũng rất tò mò về ân oán giữa cô và người phụ nữ kia, nhưng không thể nói nên lời nên chần chừ.
Anh nghe thấy Túc Miểu giận dữ nói: "Cô ta sẽ không cảm thấy mình có lỗi, nhưng gãy xương thì gãy xương ah, đáng bị như vậy."
Nói xong, Túc Miểu liếc mắt nhìn chỗ bên cạnh giường đang trống không rồi vỗ nhẹ vào người Hàn Lặc.
Hàn Lặc cởi giày leo lên giường, ngồi đối diện nhau.
Anh nhận ra rằng Túc Miểu sắp nói điều gì đó rất quan trọng.
Nói những điều mà anh đã suy đoán nhiều lần trong đầu, nhưng không thể xác nhận.
Tim Hàn Lặc đột nhiên tăng nhanh, ánh mắt như lửa đốt nhìn Túc Miểu.
Túc Miểu cảm thấy có chút không được tự nhiên khi bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô vươn tay ôm lấy mặt Hàn Lặc, kéo thấp đầu xuống để anh không nhìn thẳng vào mình nữa, sau đó cô mới lẩm bẩm: "Phùng Vân Chi rất xấu xa, chính cô ta tìm em gây chuyện mới thiếu chút nữa hại c.h.ế.t em. Nhưng em cũng không phải quả hồng mềm, lúc sắp c.h.ế.t em cũng kéo một cái đệm lưng, em kéo cô ta ngã xuống cùng."
Lúc nói nửa câu sau, cô còn rất đắc ý đấy.
Hàn Lặc lại cười không nổi, anh hỏi: "Cô ta có nhận ra em không?"
Túc Miểu lắc đầu: "Em nghĩ..."
Cô dừng lại, suy nghĩ một chút nên biểu đạt như thế nào: "Em và cô ta không giống nhau. Trước đây dung mạo không giống nhau, cùng lắm là trùng tên, nhưng Phùng Vân Chi chính là cô ta, ngày đó gặp trên trán còn có vết thương mới."
Không biết quy tắc xuyên không này như thế nào.
Họ rơi xuống nước cùng một lúc.
Tại sao sau khi tỉnh dậy cô lại chiếm được cơ thể của nguyên thân Túc Miểu? Xem như là xuyên hồn tới, nhưng Phùng Vân Chi mãi đến một năm sau mới xuất hiện, hơn nữa còn là cơ thể của chính mình?
Túc Miểu: "Em nhận ra cô ta, nhưng cô ta có lẽ không nhận ra em."
Bằng không đụng phải cô, cô ta cũng sẽ không sợ hãi bỏ chạy, nhất định sẽ trừng mắt nhìn cô một cái rồi đánh vào bụng.
Hàn Lặc im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: "...Cho nên cô ta thật sự là con gái của Tín Quốc Công?"