Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 277: Sinh non

Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:33:15
Lượt xem: 32

Lúc này Túc Miểu ở An Nam xa xôi không biết Hàn Lặc làm xong chuyện lớn và đã lên tàu trở về. Cô đang nằm trong phòng giải phẫu, ý thức mơ hồ.

Phía bên ngoài phòng mổ, Ngô Hồng Ngọc đứng ngồi không yên.

Cô ấy vừa ôm n.g.ự.c vừa chống cằm.

Lòng bàn tay, vai và n.g.ự.c cô ấy bê bết máu, ánh mắt thất thần nhìn về phía cửa phòng mổ, lẩm bẩm: "Đừng xảy ra sự cố, cầu trời đừng xảy ra sự cố gì ...”

Bước chân lộn xộn ngổn ngang.

Túc Trì sắc mặt lo lắng, bước sải chân chạy nhanh tới, theo sau là mẹ Túc, Liễu Ngọc Tú.

"Em gái con sao rồi, vào lâu chưa?"

Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì, không phải là hai đứa ở nhà sao, sao đột nhiên lại ngã?

Cả người Ngô Hồng Ngọc run lên, miệng mấp máy, răng đánh vào nhau, khàn cả giọng: “Đã vào được một tiếng rồi.” Biết chồng và mẹ chồng muốn biết chuyện gì đã xảy ra nên cô ấy cố gắng bình tĩnh lại và nhanh chóng giải thích toàn bộ câu chuyện.

Mặc dù cô ấy nói không rõ ràng mạch lạc nhưng Liễu Ngọc Tú vẫn có thể hiểu được.

Hóa ra lần này Hàn Lặc đi công tác quá lâu, Túc Miểu ở nhà buồn chán, một người khác trong nhà là dì Đỗ lại luôn im lặng ít nói nên quay về nhà bố mẹ đẻ tìm Ngô Hồng Ngọc để bầu bạn.

Vừa hay bọn trẻ đang trong kì nghỉ hè nên chủ động nhận nhiệm vụ đi dạo cùng cô nhỏ.

Tối nay ăn xong, ba đứa nhỏ còn đỡ Túc Miểu đi tới đi lui trước cửa, đâu thể ngờ rằng một người phụ nữ chạy tới, vừa chạy vừa hét lên những lời kỳ lạ như kẻ điên rồi lao thẳng vào Túc Miểu.

Hai đứa nhỏ sợ đến mức bật khóc, Bình Bình lớn hơn một chút thấy cô nhỏ chảy nhiều m.á.u nên đã về nhà gọi Ngô Hồng Ngọc.

Nghe xong, mắt Tô Trì như bốc hỏa, giọng nói phát ra từ trong kẽ răng: "... Người phụ nữ đó ở nhà nào? Bây giờ cô ta đang ở đâu?"

Liễu Ngọc Tú cũng tức giận chờ đợi câu trả câu.

Ngô Hồng Ngọc lắc đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc đó, cô ấy vội vàng nhờ người giúp đưa Túc Miểu đến bệnh viện, nên không có thời gian tìm hiểu xem người phụ nữ lỗ mãng kia là ai, nhưng…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-277-sinh-non.html.]

"Có thể vào được đại viện, mà Bình Bình lại nói không biết cô ta, chắc chắn cô ta là thân thích của một gia đình nào đó, đợi sau khi trở về hỏi Tiểu Giang, chắc hắn sẽ biết."

Tiểu Giang là người gác cửa.

Việc kiểm soát ra vào khu nhà quân đội rất nghiêm ngặt, khi có người lạ vào khu nhà, họ không chỉ cần sự cho phép của người nhà quân nhân mà còn phải đăng ký.

Không cần biết người phụ nữ đó ở gia đình nào, cô ta đừng hòng trốn thoát.

Túc Trì kìm lại cơn tức giận nói: “Mẹ, mẹ và Hồng Ngọc ở đây chờ em gái, con sẽ đến đồn cảnh sát trình báo vụ việc.

Liễu Ngọc Tú khó hiểu: “Chờ cha con về để ông ấy đi điều tra không phải là được rồi sao? Đi báo án làm gì cho vẽ vời thêm chuyện.”

Nói chung, mọi xích mích và mâu thuẫn giữa các thành viên trong gia đình quân nhân sẽ được giải quyết trong nội bộ. Suy cho cùng, họ thuộc các hệ thống khác nhau, sự can thiệp của cơ quan công an có thể khiến một số người cảm thấy không thoải mái.

Túc Trì “hừ” một tiếng, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.

“Địa vị của cha không cao cũng chẳng thấp, nhà họ Hàn thế lực mạnh, nhưng mà đoàn trưởng Hàn đó rất trọng thể diện, Hàn Lặc suýt chút nữa đã bị g.i.ế.c mà không thấy ông ta cho chút công bằng nào, đứa nhỏ trong bụng còn chưa ra đời, ông nội và cháu chưa từng ở cùng nhau thì có thể có được tình cảm gì, ai biết được lần này ông ta có như lần trước không.”

“Chúng ta không biết người đàn bà kia thuộc gia đình nào, nhỡ người ta đến nhận lỗi trước, quỳ trước cửa nhà chúng ta khóc lóc van xin thì có phải cha và mẹ sẽ rất khó xử không? Chi bằng cứ nhờ đồn cảnh sát điều tra, không quan trọng là cố ý hay vô ý, nên làm như nào thì làm, dù sao chuyện này cũng nên nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ."

Nghe những lời này, Liễu Ngọc Tú lau nước mắt.

Cắn răng gật đầu: "Vậy con đi đi.”

Bất cứ ai bắt nạt con gái bà đều không thể chạy thoát.

Lại nghĩ tới việc Túc Miểu và đứa bé trong bụng vẫn chưa biết biết sống c.h.ế.t như nào, Liễu Ngọc Tú buồn rầu khóc nức nở.

Ngô Hồng Ngọc hai mắt đỏ hoe, tự trách bản thân: “Phải chi hôm nay con đi ra ngoài cùng con bé thì mọi chuyện đã không thế này rồi, nói thế nào thì cũng có thể ngăn cản hoặc đỡ lấy, lẽ ra con nên ngăn con bé đi ra ngoài, Hàn Lặc còn chưa biết là vợ mình xảy ra chuyện, đến lúc hắn về con biết phải giải thích như nào đây...”

Ngực cô dường như có thứ gì đó đang đè chặt, chặt đến mức không thở ra được.

Vừa nói nước mắt vừa chảy dài.

Loading...