Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 269: Đó Là Thế Giới Mà Cô Ta Đã Sống
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:29:52
Lượt xem: 38
Túc An đặc biệt tự tin phản bác: "Tại sao không có mấy thứ? Đồ mà trẻ sơ sinh và mẹ mang thai mặc có rất nhiều mẫu mã, có loại áo yếm, áo buộc dây vạt chéo, còn có áo liền quần, ngoài việc mặc, còn có một số loại thực phẩm cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, bao gồm các thương hiệu sữa bột khác nhau, thực phẩm bổ sung, nói đến thực phẩm bổ sung, là bột gạo, trái cây và rau quả được xử lý thành bột, bánh quy cho trẻ em. Về phần ở lại càng nhiều..."
Túc An từ sau khi xuyên sách, gây chuyện…thất bại…lại gây chuyện…lại thất bại trong một vòng tuần hoàn vô hạn.
Lần này khó có được cô ta nói người khác thành thật nghe, làm cho cô ta tìm được cảm giác thành tựu đã lâu không thấy.
Đối mặt với sự khiếp sợ và tán thưởng của Ngô Hồng Ngọc, ánh mắt lấp lánh của Túc Miểu, cô ta càng nói càng hăng, thật sự là móc sạch đầu óc, đem những chuyện liên quan mà mình biết đều nói một lần.
Túc Miểu nghe xong, nhanh chóng cho cô ta ánh mắt sùng bái nhất: "Cô thật lợi hại.”
Túc An đắc ý muốn bay lên: "Tùy tiện suy nghĩ một chút là biết.”
Túc Miểu lại hỏi: "Nhưng nhiều đồ như vậy, cũng không thể tự mình xây dựng nhà máy sản xuất?”
Túc An trợn trắng mắt, hôm nay có thể coi như làm cho cô ta tìm được cảm giác nghiền áp chỉ số thông minh rồi.
Cô ta cười nhạo Túc Miểu: "Chắc chắn là không được, phải tích hợp các nguồn lực. Tìm những nhà máy sản xuất khác để hợp tác, để cho họ sản xuất những gì cô cần, và dán nhãn thương hiệu của riêng cô, không phải là được rồi sao?”
Trong những ngày đầu của cải cách và mở cửa, tất cả mọi người mò mẫm qua sông.
Lúc này hiểu biết của người ta đối với phương diện thương hiệu, sở hữu trí tuệ rất có hạn, tất cả mọi người đều làm ăn mua bán, chỉ mua đi bán lại không có chút mánh lới nào, loại biện pháp trộm gian đùa giỡn như Túc An nói, mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Giống như Ngô Hồng Ngọc, lập tức lộ ra ý tứ không đồng ý: "Chuyện này làm sao được, đây không phải là lừa gạt người khác sao? Không phải em sản xuất nhưng lại dán thương hiệu của em, điều này, điều này ... Điều này chắc chắn là không thể.”
Túc An "chậc" một tiếng: "Chị dâu cả, cũng không phải tất cả mọi thứ đều dán nhãn, giống như sữa bột, người ta chỉ thích những thương hiệu lớn kia, thương hiệu nước ngoài, chị có ngốc khi dán một thương hiệu không rõ nguồn gốc? Nhưng những thứ giống như bình sữa trẻ em, núm v.ú giả, bàn chải đánh răng trẻ em, giường, nôi và mền, chị có thể đặt làm nhãn hiệu của riêng chị trên đó. Những người khác sẽ mua và sử dụng nó một cách vui vẻ. Dùng thấy thỏa mãn không phải sẽ nhớ kỹ cửa hàng sao? Trong kinh doanh phải luôn biết cách linh hoạt."
Khả năng thực hành của Túc An không tốt, đã nghĩ ra vài ý tưởng kiếm tiền, nhưng thực tế khi hành động đều bị đập tan.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cô ta cũng từng trải qua những ngày rửa mặt bằng quảng cáo trên các đài truyền hình lớn, cũng từng mơ mộng kiếm thật nhiều tiền và bước vào tầng lớp thượng lưu để sống cuộc sống tiểu thư xa hoa bậc nhất.
Kiến thức lý thuyết của cô ta vẫn rất phong phú.
Cái mà Túc Miểu thiếu lại chính là lý thuyết và phương hướng.
Mặc dù cô đã làm việc rất chăm chỉ để tiếp thu tất cả các loại kiến thức trong sáu tháng qua, nhưng trí tưởng tượng của cô về tương lai vẫn còn thiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-269-do-la-the-gioi-ma-co-ta-da-song.html.]
Lúc đầu Túc An nhìn cô với vẻ thương hại, xem thường, cô còn tưởng rằng là do cô ta dựa vào khả năng tiên đoán của mình đã thành công cướp được "chồng" tương lai của nguyên chủ để trở thành vợ của thị trưởng, nhưng về sau suy nghĩ lại lại cảm thấy không đúng. Cô vẫn luôn không rõ là không đúng ở chỗ nào.
Cho đến giờ phút này, Túc Miểu rốt cuộc cũng hiểu được kỳ lạ ở chỗ nào.
Đó không phải là biết trước.
Mà là thế giới mà cô ta đã sống!
Túc An nói những điều đó quá chi tiết.
Bột rau quả gì đó, bàn chải đánh răng cho trẻ em ... Cô chưa từng thấy ở cửa hàng bách hóa, Hàn Lặc thường xuyên chạy đến Quảng Châu và Hồng Kông, anh ấy cũng chưa từng đề cập đến việc trẻ em cần những thứ này, cho nên chỉ có một khả năng, trong "tương lai" mà Túc An biết, những thứ này đã trở thành đồ thiết yếu không thể thiếu trong cuộc sống.
Nghĩ đến đây, hai má Túc Miểu đỏ bừng hưng phấn, đôi mắt trong veo xinh đẹp như chứa vô số vì sao, sáng ngời đến kinh người: "Cô nói có đạo lý như vậy, có bao giờ nghĩ muốn tự mình làm?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu như đào cô ta tới làm ...
Không, cũng không tốt, chẳng may cô ta lại đột nhiên không tỉnh táo nữa?
Túc An dứt khoát lắc đầu: "Không muốn, tôi không làm được. Nhà họ Túc không có mối quan hệ nào trong lĩnh vực này, tôi cũng không có đủ vốn. Việc kinh doanh không dễ dàng như vậy."
Cứ nhìn Tưởng Lục là biết rồi, hắn còn là nam chính của tiểu thuyết đấy, ra ngoài kinh doanh còn không phải bị giày vò cho mình đầy bụi đất.
Còn bản thân cô ta thì sao?
Chỉ là một trong hai nữ nhân vật chính, nhưng cuốn tiểu thuyết gốc vốn dĩ không thắp sáng con đường sự nghiệp của bản thân.
Nói một cách chính xác, là một trong hai nhân vật nữ chính, tác giả chủ yếu khắc họa nhân vật của cô ta với vẻ mộc mạc, ngoan cường và không bao giờ bỏ cuộc khi gặp khó khăn.
Đời sống vật chất hoàn toàn không có đấy.
Thay vì ném tiền đi, không bằng cô ta mua thêm mấy căn nhà, chờ phá dỡ nhận tiền đền bù hoặc trở thành chủ nhà.
Túc Miểu gật đầu, người có chí riêng.
Đồng thời, cô thở phào nhẹ nhõm, không mời Túc An tham gia vào việc kinh doanh của mình.