Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 267: Ba Mẹ Vẫn Thương Cô Ta
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:29:49
Lượt xem: 37
Túc An hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô.
Lúc này mới chú ý tới váy trên người cô, trước mắt lập tức sáng ngời.
Phụ nữ mà, ánh mắt lần đầu tiên luôn là xem đối phương có đẹp hơn mình hay không, lần thứ hai sẽ bắt bẻ cách ăn mặc và trang điểm của những người phụ nữ đó. Vừa rồi khi Túc Miểu vào cửa, cô ta chỉ chú ý tới khí sắc hồng nhuận của cô, khuôn mặt vốn xinh đẹp càng thêm kiều diễm, khiến người ta phấn chấn, không có tâm tư nhìn toàn thân Túc Miểu.
Cái nhìn này làm cô ta kinh hãi.
Rất hợp thời trang.
Không phải là thời trang của những năm 80, nhưng đơn giản và hào phóng, đặc biệt phù hợp với thẩm mỹ của thời đại trước.
Thời trang luôn là một vòng tròn.
Trong những năm 1980 và 1990, Hồng Kông thịnh hành những bộ trang phục chuyên nghiệp đơn giản, quần áo thể thao đã trở thành một điểm nóng mà tất cả mọi người theo đuổi.
Mà những năm 2000 làn sóng Hàn Quốc tập kích, từ nữ minh tinh đến học sinh trung học cơ sở, đều thích làm lông mày kiểu Hàn Quốc, mặt bôi phấn so với tường còn trắng hơn, quần áo cũng đi theo phim Hàn.
Đến năm 2005, quốc phong trở về, các cô gái một lần nữa yêu thích những kiểu lông mày đầy hơi thở cổ điển như lông mày lá liễu, lông mày trăng non, một lần nữa quần áo lại chuyển từ lòe loẹt sang gọn gang thanh thoát, thương hiệu mang "biểu tượng văn hóa" lại được rộ lên một tầm cao nhất định.
Túc Miểu mặc bộ váy màu xanh lục này không chói mắt, cạnh góc váy thêu hoa mai vàng nhạt, nhưng đây không phải là điểm làm cho cô ta kinh ngạc, cô ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là chiếc váy này rất không phù hợp với thiết kế thập niên tám mươi.
Phải biết rằng, quần áo của phụ nữ ngày nay hầu như chỉ có một kích cỡ vừa vặn với tất cả.
Một số ít được coi là mới lạ, trong giới trẻ phổ biến cái gì mà áo cánh dơi, cổ chữ V lớn, tay áo phồng đối với Túc An mà nói quả thực quá nhàm chán, mà chiếc váy trên người Túc Miểu mặc, kiểu dáng rộng thùng thình, giống như trang phục phổ biến thế hệ sau.
Ngực là cổ áo sơ mi được thiết kế bằng nút, mép n.g.ự.c dưới làm một vòng ghép nối, một dải dây lưng cùng màu xuyên qua, rất tốt để định hình ngực, cũng dành không gian đủ lớn cho bụng, bên cạnh còn làm hai cái túi lớn, thuận tiện để đặt một ít đồ nhỏ.
Không giống như những bộ quần áo cô ta đã mua trước đó, hoặc là quá béo, hoặc là vị trí thắt lưng không đúng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc An không có tâm tư so đo chuyện Túc Miểu nói quần áo của mình xấu, mở miệng liền hỏi: "Váy trên người cô đang mặc mua ở đâu vậy?”
Ngô Hồng Ngọc thấy thế, cũng cười xen vào: "Em cũng cảm thấy đẹp đúng không, chị hỏi em ấy, em ấy còn nói giữ bí mật.”
Túc Miểu nhướng mày, động tác này giống 10 phần với Hàn Lặc.
Nói: "Bởi vì em biết, trả lời chị sau này vẫn phải trả lời cô ấy, một điều nói hai lần thật mệt mỏi, nên giữ bí mật từ lúc đầu luôn."
Ngô Hồng Ngọc hất đầu về phía cô, nhìn về phía Túc An: "Em xem, thật sự là lười về nhà rồi.”
Đứa nhỏ trong n.g.ự.c uống sữa xong rồi lại ngủ thiếp đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-267-ba-me-van-thuong-co-ta.html.]
Túc An nhẹ nhàng lắc lắc, vội vàng rút khăn tay nhỏ trên tủ đầu giường lót dưới cằm mập mạp của con gái, để tránh sữa dây lên người, cô ta ngượng ngùng cười cười: "... Thật ngại quá, trẻ con luôn nhiều chuyện như vậy.”
Có lẽ đã làm mẹ, gai góc trên người Túc An đã thu bớt rất nhiều.
Khí chất toàn thân cũng trở nên bình thản hơn bình thường rất nhiều.
Túc Miểu thấy đứa nhỏ đã được đặt ở bên kia giường, đang ngủ say, cô mới đưa cho Túc An một đôi vòng tay bình an mình chuẩn bị sẵn: "Ba ngày của bảo bảo đã muốn đến thăm các người, nhưng tập tục còn ở đó, hiện tại bổ sung lễ gặp mặt cho bảo bảo, cô đừng chê muộn.”
Kỳ thật cô là một người vô cùng mang thù, nhưng ngoài chuyện sinh tử, cũng có thể nói buông xuống liền buông xuống.
Túc An ngẩn người, hình như không nghĩ tới cô lại nói như vậy.
Năm trước khi gặp mặt, cô ta quả thật muốn hòa hoãn với Túc gia, cũng muốn hóa giải mâu thuẫn với Túc Miểu. Lúc ấy cô ta nói lời kia, một là cam chịu cảm giác mình lấy giỏ trúc mà múc nước, công dã tràng, hai là muốn thăm dò thái độ của Túc Miểu.
Kết quả thăm dò làm cho cô ta vừa buồn vừa vui mừng.
Bi thương chính là, chính mình bởi vì góc nhìn của người đọc đã cẩu thả định nghĩa cô ấy là "nhân vật phản diện", giày vò ra một đống chuyện thối nát, kết quả người ta một sợi lông cũng không tổn thương, mình cái gì cũng không vớt được thì thôi, còn đắc tội chỗ dựa vốn thuộc về mình.
Vui chính là, Túc Miểu người này rất đơn giản, người ta không chọc cô ấy, cô ấy sẽ không chọc lại, miệng tuy rất không tha người, nhưng coi như việc nào ra việc đó, sau khi phát tiết tính tình tại chỗ sẽ không dùng thủ đoạn âm độc để chỉnh người.
Cũng chỉ sau khi thoát ly khỏi góc nhìn của người đọc, hoàn toàn coi mình là Túc An trong sách, cô ta mới đột nhiên giác ngộ, kỳ thật hoàn cảnh của cô ta không tính là kém ah.
Tốt xấu gì cũng không xuyên lên người thanh niên tri thức mười năm trước.
Tốt xấu gì thì người nhà họ Túc cũng chính trực khoan dung, không bỏ mặc cô ta.
Tốt xấu gì nữ phụ độc ác mà cô ta nghĩ đến chỉ là người mạnh miệng, không dùng thủ đoạn phổ biến nhất trong tiểu thuyết khác để trả thù cô ta...
Khi cô ta mang thai, mỗi ngày đều nghĩ về những vấn đề này.
Nghĩ đến cuối cùng, cô ta không thể không thừa nhận, đi đến tình trạng ngày hôm nay đều là do chính mình.
Nhưng, cũng may Túc Gia để lại cho cô ta một đường lui.
Tòa tứ hợp viện nhỏ ở Bắc Kinh trước mắt tuy rằng không đáng giá, chờ qua hai ba mươi năm nữa, sẽ là sự tồn tại có tiền cũng không mua được, so với những gì chị dâu cả và Túc Miểu được cho đều đáng giá hơn.
Thật ra ba mẹ vẫn thương cô ta.
\