Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 262: Là Một Bé Gái
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:29:42
Lượt xem: 32
Mà bên kia, vợ chồng Túc Miểu lại đang chờ đợi kết quả siêu âm.
Thai trong tử cung, một con, quầng sọ thai còn nguyên vẹn. Ngoài ra còn có một số thuật ngữ chuyên môn khác mà cô không hiểu lắm.
Túc Miểu nghe theo nơi bác sĩ chỉ, và nhìn thấy được hình hài bảo bảo, dài hơn ngón tay cô một chút, dường như chỉ bằng nắm tay cô.
Hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, đứa bé là trai hay gái vậy?"
Hàn Lặc không giấu nổi sự phấn khích, muốn giật lấy tấm ảnh đầu tiên của bảo bảo từ tay vợ, nghe được lời nói của Túc Miểu, anh cũng theo hỏi: "Ừ, là con gái hay con trai?"
Bác sĩ nhướng mắt, ánh mắt sắc bén nhìn đôi vợ chồng trẻ.
Thấy trong mắt bọn họ chỉ đơn thuần là hiếu kỳ cùng vui sướng, biểu cảm mới hòa hoãn lại.
“Là một bé gái” Lo lắng mình nhìn nhầm, bà còn bổ sung một câu: “Ba mẹ đẹp như thế này cô bé tương lai chắc hẳn cũng sẽ rất thanh tú.”
Hàn Lặc ngây người hai giây, sau đó ngây ngô cười: "Con gái, chắc chắn là con gái sao?"
Bác sĩ thấy thế, nhìn ra vợ chồng son rất chờ mong đứa nhỏ, lúc này thật tâm cười, nói những gì cần chú ý để an thai, thấy hai người hơi khẩn trương, bà vội vàng trấn an nói: “Cứ yên tâm, thư giãn và chăm sóc em bé thật tốt, đến bệnh viện khám định kỳ thường xuyên, nhất định sẽ bình an sinh đứa trẻ.”
Đầu năm nay phụ nữ có thai khó sinh phần lớn là vì thời gian mang thai dinh dưỡng không đầy đủ, lại không chịu đến bệnh viện kiểm tra. Cuối cùng thai nhi có vấn đề, người mẹ cũng không khỏe mạnh mà không biết.
Cũng có một số người sau khi biết giới tính thai nhi, lại không muốn tốn tiền đến bệnh viện để phá thai mà sử dụng các phương pháp phá thai lung tung tại nhà dẫn đến hủy hoại cơ thể mình cũng không hề biết.
Đều là phụ nữ, sau khi chứng kiến nhiều vụ việc thương tâm như vậy vẫn cảm thấy đau lòng.
Vì vậy, gặp những người vui mừng khi con đầu lòng là con gái, bác sĩ cũng rất vui vẻ.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, hai vợ chồng ngồi trong xe, nhìn nhau một lúc rồi không hẹn mà cùng cười ngây ngô.
Hàn Lặc vươn tay đặt nhẹ lên bụng cô, giống như đang nằm mơ vậy: "Trực giác của anh không sai, quả nhiên là một cô bé."
Túc Miểu cũng thích con gái.
Từ lúc xác nhận tin tức đến lúc bước ra khỏi bệnh viện, trong đầu cô đã nghĩ ra hàng chục bộ đồ phù hợp, cô ước rằng đứa bé sẽ đến báo tin ngay lập tức, thoáng một cái đứa trẻ sẽ lớn lên ba, bốn tuổi, cô cảm thấy đứa bé có giọng nói sữa là đáng yêu nhất.
Lúc này, Túc Miểu còn không biết cô nhóc trong bụng mình được di truyền rất triệt để.
Ngoại trừ khuôn mặt giống cô, một chút cũng không dịu dàng, tao nhã, thay vào đó, cô nhóc thừa hưởng tính cách bá đạo của Hàn Lặc đến tận mười phần, quả thực sẽ khiến cô phải đau đầu không thôi.
Sau khi hai người cười khúc khích một hồi, Hàn Lặc lái xe đến cửa hàng bách hóa, bắt đầu mua sắm.
"Chiếc nôi này được làm bằng gỗ vừa cứng vừa xấu. Không phù hợp với con gái chúng ta."
“... Cái khăn trải giường nhỏ này rất dễ thương, mua."
"Chăn nhỏ, quần áo nhỏ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-262-la-mot-be-gai.html.]
Hai vợ chồng không thiếu tiền, cần mua gì cũng không rõ, chỉ ra sức mua, thấy đồ của trẻ con thì không nhịn được mà mua mua mua, thậm chí còn mua trước hai hộp sữa bột.
Về đến nhà, đặt mọi thứ vào phòng khách, Túc Miểu mới nhận ra cô và Hàn Lặc đã điên cuồng như thế nào.
Trời ạ, trong này còn có vài bộ quần áo của các bé gái tận 4 hay 5 tuổi gì đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô vô lực đỡ trán, đau đầu nói: "... Dùng không được thì có trả lại được không?"
Hàn Lê cũng có chút bối rối: "Chắc là có thể?"
Túc Miểu vội vàng chọn những thứ không dùng đến trong hai năm nữa bỏ qua một bên, nói: "Trả lại những thứ này."
Cô thích tiêu tiền, nhưng thích tiêu tiền đúng chỗ.
Ở đây có rất nhiều thứ không dùng đến, chẳng hạn như những bộ quần áo đó, khi con gái cô lớn lên bốn, năm tuổi, những thứ này sẽ lỗi thời. Với con mắt bắt bẻ của chính mình, cô sẽ không để con gái mình mặc đồ lỗi mốt.
Còn có một đống đồ chơi…
Ai, đau đầu! ! !
Thấy cô không nói nên lời, Hàn Lặc đáp: "Không sao, anh vẫn còn hóa đơn, sẽ trả đồ lấy lại tiền được thôi."
Túc Miểu ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu đáng thương nhìn anh: "Thế, anh đi bây giờ luôn chứ??"
Nói xong, cô chớp chớp mắt, bĩu môi gửi một nụ hôn gió rồi tiếp tục làm nũng bằng giọng cực kỳ giả tạo: "Em sợ hôm sau đi cửa hàng người ta sẽ không cho chúng ta trả lại, vài trăm đồng đấy, em phải thêu ba đến năm ngày mới kiếm được nó.”
Ai có thể chịu đựng được điều này?
Biết là cô đang giả bộ nhưng Hàn Lặc lại ăn bộ dạng này.
Anh cúi người hôn lên khóe miệng cô, bất lực mà lẩm bẩm: "Biết rồi biết rồi, bây giờ anh đi đây."
“A! Chồng yêu, anh thật tốt!” Túc Miểu đáp lại, cả người bổ nhào vào trong lòng Hàn Lặc, vòng tay qua cổ anh, hôn mạnh vào miệng anh sau đó cô nhanh chóng lùi lại trước khi anh phản công, ngoan ngoãn nói: “Vậy anh đi nhanh về nhanh, một đống đồ đạc em không thu dọn được.”
Hàn Lặc vuốt môi, cười cười nhìn cô.
Dùng xong liền vứt bỏ, tốt thật đấy.
Ánh mắt Túc Miểu lóe lên, cô cười ranh mãnh, giả bộ không hiểu ý của anh.
“Em nghỉ ngơi đi, nếu thật sự rảnh rỗi thì nhờ dì Đỗ giúp.” Hàn Lặc cầm chiếc áo khoác bên cạnh mặc vào, sợ cô không an tĩnh được sẽ nhảy lên nhảy xuống: "Có nghe không?"
“Biết rồi, anh mau đi đi.” Túc Miểu phất phất tay, ngại anh dài dòng.
Hàn Lặc đi tới căn phòng trống lấy ra một cái thùng các-tông lớn còn giữ lại lúc mua TV, anh đem tất cả đồ đạc sẽ trả lại cho vào trong hộp.
Khoảng một giờ sau, anh mới trở về.