Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 256: Chồng Miểu Miểu Về
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:40:11
Lượt xem: 41
Tuy Túc Miểu nói rằng có thể tùy ý đi tham quan nhưng họ cũng không thể tùy tiện không biết khách sáo lễ phép được, thế nên chỉ đi dạo quanh nhà môt vòng.
Ngôi nhà này diện tích không nhỏ nhưng kiến trúc cũng không quá phức tạp nên những người bạn học của Túc Miểu chỉ cần đi men theo đường ống khói là đã có thể tìm được nhà bếp.
Cố Tiểu Trân đi tới phía trước cửa bếp, vừa muốn gọi Túc Miểu thì bị động tác thân mật của hai vợ chồng làm cho giật mình, giật lùi người lại.
Mặt cô ấy đỏ bừng, những người phía sau ngơ ngác nhìn không hiểu chuyện gì liền hỏi cô có chuyện gì vậy?
Cố Tiểu Trân mím môi nói thầm: “Chồng của Miểu Miểu về rồi.”
Thế nên những nữ sinh khác cũng ngần ngại không dám bước tới, Cố Tiểu Trân ho hai tiếng rồi giả bộ lớn tiếng gọi Túc Miểu: “Miểu Miểu, Miểu Miểu cô có trong đó không đấy?”
Hàn Lặc thực ra đã sớm biết có người ở bên ngoài, chỉ là anh vốn dĩ là người thích làm theo ý mình nên cũng chẳng sợ người khác nghĩ gì.
Nhưng Túc Miểu thì khác, ở nơi riêng tư thì như thế nào cũng được nhưng ở bên ngoài cô vẫn muốn giữ hình tượng nên cô lập tức thoát ra khỏi vòng tay của Hàn Lặc, lớn tiếng đáp: “Có, tôi ở đây.”
Nghe Túc Miểu trả lời, đám nữ sinh mới từ từ bước vào phòng bếp.
Lúc này đám nữ sinh mới nhìn thấy Hàn Lặc, người đàn ông hơn 40 tuổi mà Phương Dịch nói.
!!!
Đẹp trai quá.
Không phải phong thái tuấn tú của một chàng thư sinh mặt búng ra sữa, mà là một người đàn ông đẹp trai đầy nam tính. Lông mày rậm, khuôn mặt góc cạnh, mũi thẳng, đường viền hàm và làn da bánh mật căng bóng.
Tay áo anh xắn đến khuỷu tay, bắp tay có một lớp cơ mỏng, tuy không cường tráng như những người đàn ông khác nhưng lại tạo thành một đường cơ rất đẹp.
Ai đã từng tập luyện qua thì đều biết loại đường cơ săn chắc này không phải tập ngày một ngày hai mà có được, nếu đánh nhau với người ta cũng chỉ cần vài cú đ.ấ.m là có thể hạ gục được đối phương.
Cố Tiểu Trân đã từng gặp Hàn Lặc, lúc này không có phản ứng gì thái quá, còn phất tay cười với Túc Miểu.
“Hàn tiên sinh, hôm nay chúng tôi đến làm phiền nhà hai người chút rồi.”
Hàn Lặc khách sáo gật đầu, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Ừm”
Vân Mộng Hạ Vũ
Những người khác kinh ngạc đến mức nhãn cầu suýt nữa rớt ra khỏi hốc mắt.
Lời Phương Di nói chắc nịch đến mức bọn họ dù không hoàn toàn tin tưởng nhưng vẫn chuẩn bị tinh thần là chồng của Túc Miểu chắc sẽ già hơn rất nhiều, ai ngờ anh ấy lại trẻ và đẹp trai như vậy!
Bây giờ đem so sánh trên trường học cũng chưa chắc có ai được như vậy, sao cô ta có thể nói người ta 40 tuổi được vậy.
Ánh mắt Túc Miểu chớp chớp, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đây là bạn học của em” Cô lần lượt giới thiệu tên của mọi người, sau đó giới thiệu Hàn Lặc với họ: “Đây là chồng tôi, Hàn Lặc.”
Nói xong, cô nhướn mắt với mọi người, hài hước nói đùa: “Để có được sự phong độ như thế này ở tuổi 40 đều là nhờ công lao bồi dưỡng săn sóc của tôi đấy.”
Hàn Lặc nhướn mày, nửa cười nửa không: “Bốn mươi tuổi gì?”
Mọi người đều cố nhịn cười, Túc Miểu cũng nhịn cười khẽ nói: “Anh không ở ngoài giang hồ ai cũng đồn đại về anh, anh từng đến đại học An Nam một lần, người ta đã nhớ kỹ anh, còn đồn anh đã lớn tuổi, ngạc nhiên không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-256-chong-mieu-mieu-ve.html.]
Ánh mắt Hàn Lặc tối sầm lại, nhưng không hỏi chi tiết.
Anh chỉ đưa tay xoa đầu cô: “Nói luyên thuyên, vớ vẩn”
Trước mặt người quen của Túc Miểu, anh là người khá văn minh, lại rất giỏi giang.
Sắc mặt Hàn Lặc không có mấy thay đổi, lông mày đen rậm, sắc bén hơi nhướng lên, khách sáo gật đầu: “Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã quan tâm Miểu Miểu lúc ở trường.”
Cố Tiểu Trân ngượng ngùng, vội xua tay: "Không có gì, Miểu Miểu đã giúp chúng tôi rất nhiều trong việc học."
Các giáo sư trong trường đại học không giống như ở cấp 2, cấp 3, sinh viên có thể liên hệ với họ bất cứ lúc nào nếu có thắc mắc, nhiều khóa học nghiệp vụ được tổ chức một hoặc hai lần một tuần. Học hội họa quan trọng nhất là tài năng, khi gặp nội dung gì khó hiểu bọn họ đều thích đến hỏi Túc miểu.
Túc Miểu luôn có thể nói ra chính xác những cảm xúc và khát vọng chứa đựng trong một bức tranh, để họ có thể đồng cảm tốt hơn với những người từ hàng trăm năm trước.
Về điểm này, tất cả mọi người đều không phủ nhận được.
Cũng đồng ý với lời của Cố Tiểu Trân: “Đúng vậy..."
Túc Miểu nhẹ nhàng đẩy Hàn Lặc ra: “Để bọn em tự nấu cơm với nhau, anh đi ra ngoài làm việc của mình đi.
Một người đàn ông cao lớn chen chúc giữa một nhóm các cô gái, mọi người đều thấy không thoải mái.
Hàn Lặc có chút không an tâm: “Em làm được chứ?”
Túc Miểu nhìn anh nói: “Em không được thì còn có bạn của em, có nhiều người ở đây như vậy còn có thể gặp chuyện gì.”
“Vậy lươn??”
Túc Miểu cúi đầu liếc mắt nhìn, có thứ trơn như rắn vặn vẹo trong xô, sợ tới mức tim ngừng đập một hồi, suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội quay mặt đi: "Cầm nhanh đi, em không cần thứ này. "
Hàn Lặc: ... “Đồ nhát gan.”
Đừng nói là Túc Miểu, những người khác cũng sợ đến co cụm lại một chỗ khi nhìn thấy mấy con lươn, bọn họ đối với những vật nhỏ lông xù không có sức chống cự, nhưng đối với những con trơn trượt như rắn này lại rất sợ hãi.
Hàn Lặc lắc đầu, nhấc cái xô: “... Để anh mang đến nhà Dương Hồng Húc.”
“Không phải anh vừa mang từ nhà anh ta về sao?” Túc Miểu nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi anh.
Hàn Lặc nhún vai: "Đúng vậy, buổi sáng đã cùng anh ấy đến thôn Hồng Tinh lấy thứ này, nếu em muốn ăn thì để lại buổi tối dì Đỗ nấu cho."
Túc Miểu vội vàng lắc đầu: "Không ăn, em không muốn ăn cái này”
Mấy thứ này sao có thể cho vào miệng được chứ.
Đánh c.h.ế.t cũng không ăn.
Nghe vậy Hàn Lặc nói: “Cũng được, vậy để anh đưa qua cho bà nội Hồng nướng lên nhắm rượu, giữa trưa anh ở bên đó ăn luôn.”
Túc Miểu: “Được.”