Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 252: Nhà Hướng Sông
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:38:13
Lượt xem: 33
Xe một đường chạy đến ngõ Văn Hóa, trong ngõ còn đậu không ít xe, Hàn Lặc chỉ có thể dừng xe trước gốc cây Hoàng Giác ở lối vào, rồi hai vợ chồng đi bộ trở về.
Dừng lại ở lối vào dưới gốc cây liễu vàng, hai vợ chồng đi trở lại.
Trên đường đều có hàng xóm chào hỏi họ.
Sở dĩ như vậy là do mấy ngày qua Hàn Lặc đưa không ít bánh chưng cho các hộ dân xung quanh, còn Túc Miểu chỉ cần ra ngoài thấy con nhà người khác sẽ lấy ra mấy viên kẹo, thế cho nên mọi người tuy rằng ở chung không tính là nhiều, nhưng mọi người lại rất nhiệt tình.
Túc Miểu cũng nhiệt tình phất tay, tươi cười chào hỏi.
Vào nhà, Hàn Lặc đóng cửa lại.
Anh nói với Túc Miểu: "Nhàn rỗi cũng không có việc gì, nếu không trước tiên đem đồ đạc chuyển đến trong nhà mới, bên kia đã tiêu độc, sẽ không xuất hiện chuột gián.”
Sau khi hai khu vườn hợp thành một chỗ, kỳ thật phần lớn diện tích đều là mấy cây cảnh trang trí nhỏ.
Bởi vì là vườn cảnh, hoa cỏ sẽ không thể thiếu, loại tình huống này cho dù đã trồng mấy cây đuổi muỗi đuổi rắn, cũng rất khó bảo đảm trong phòng sẽ không xuất hiện khách không mời.
Ngoại trừ chuột, Túc Miểu sợ nhất chính là trên xà ngang xuất hiện rắn...
Căn nhà số 12 này sau khi được Túc Gia thu hồi, trước tiên đã sửa chữa lại kiến trúc, nhưng nhà kết cấu bằng gỗ ở An Nam không giống như phương Bắc, dùng xi măng hoặc là vật liệu khác làm trần nhà, mà là mái dốc, trên xà ngang là khung nhà và đòn nóc, sau đó phía trên trực tiếp trải ngói, loại kết cấu này, trên xà ngang rất dễ kết mạng nhện và tro bụi.
Không có lựa chọn khác, Túc Miểu cũng không chọn.
Nhưng căn nhà mới khắp nơi đều trắng tinh, ngay cả trần nhà cũng trắng, phòng bếp điện nước đều dùng thiết kế mới nhất, mỗi một gian phòng đều được trang bị cửa sổ thủy tinh sáng sủa, chỉ cần bình thường chú ý đóng cửa sổ, đóng cửa, những thứ bụi nhỏ kia rất khó bay vào nhà, Túc Miểu tất nhiên vui vẻ chuyển đến nhà mới ở.
Nói là chuyển nhà, cũng chỉ là từ nhà này sang nhà khác.
Đồ đạc đã sớm được đặt xong, hai vợ chồng chỉ cần đem những thứ bình thường hay dùng như chăn bông, quần áo chuyển qua là được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đỗ Kim Sinh cũng đến hỗ trợ, chưa đầy một giờ, toàn bộ đồ đạc đã chuyển vào nhà số 11.
Túc Miểu ôm quần áo đi lên lầu hai, còn chưa bước lên cầu thang, Hàn Lặc đã từ phía sau đuổi theo, vội vàng đưa tay tiếp nhận đồ trong tay cô: "Chúng ta không ngủ ở lầu hai, nếu em mỗi ngày đi lên đi xuống trong lòng anh sẽ rất bất an, vẫn nên ở dưới lầu trước, chờ đứa nhỏ sinh ra rồi mới dọn lên.”
Chuyện này không xảy ra thì thôi, nếu thật sự ngã sẽ hối hận cả đời.
Cũng may lúc xây nhà, Hàn Lặc đã tính đến không gian của một gia đình, lầu một ngoại trừ phòng bếp, phòng khách, phòng tiếp khách, phòng làm việc của Túc Miểu, còn có hai phòng ngủ, một lớn một nhỏ.
Tầng hai mới là ba phòng ngủ, thư phòng mở, ngoài ra còn có một phòng tắm nắng.
Tầng ba chưa lắp đặt thiết bị, dự định sau này cho đứa nhỏ ở, đến lúc đó mới xem cần phải làm như thế nào.
Hàn Lặc ôm một xấp quần áo lớn, đi về phía phòng bên tay trái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-252-nha-huong-song.html.]
Phòng ngủ tầng một không tính là đặc biệt lớn, chỉ đặt một cái giường rộng một mét năm, cùng với tủ quần áo ba cửa, cũng giống như phòng làm việc của đình viện bên kia, lắp đặt cửa sổ kính từ trần đến sát đất.
Túc Miểu đi theo phía sau anh, đi tới trước cửa sổ kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, ánh sáng rơi trên ga giường màu lam nhạt.
Túc Miểu xoay người, ánh mắt sáng ngời nhìn Hàn Lặc: "Mỗi ngày rời giường kéo rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy mặt trời, tâm tình nhất định sẽ rất tốt, thiết kế này chắc đã tốn rất nhiều tiền.”
Nói xong khóe miệng lại vểnh cao: "Chỉ là... Xung quanh không có nhà nào như chúng ta, nhìn có chút kỳ quái."
Cái này có gì mà kỳ quái?
Hàn Lặc treo quần áo lên, đưa tay sờ sờ tóc cô, mỉm cười khẽ nói: "Thẩm Mãnh định lấy mảnh đất dựa vào sông ở phía tây, muốn xây phòng hướng sông, trong tương lai, những người sống ở đó sẽ có thể nhìn thấy cảnh sông ngay khi mở cửa sổ, đến lúc đó người An Nam sẽ quen với phong cách như vậy, tất nhiên không cảm thấy nhà chúng ta kỳ quái.”
Túc Miểu trở tay ôm eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Phòng hướng sông?"
Hàn Lặc gật đầu: "Ừm, đáng tiếc An Nam chúng ta không dựa vào biển, những ngôi nhà xây dựng bên bờ biển mới xinh đẹp."
"Biển a..." Trong đầu Túc Miểu không tự chủ mà xuất hiện vài câu thơ miêu tả sóng biển, cảm khái nói: "Em còn chưa từng nhìn thấy biển cả, thật sự rộng lớn tráng lệ như vậy sao? Nếu có cơ hội đi xem một cái thì tốt rồi.”
Hàn Lặc cúi đầu, hôn lên trán cô một cái: "Sẽ có cơ hội."
“Ừm."
Giọng nói của cô vẫn mềm mại, giống như lông vũ nhẹ nhàng cào vào lòng anh vài cái, gãi đến mức lòng anh vừa ngọt vừa ngứa, ánh mắt Hàn Lặc trở nên sâu thẳm, vì lo lắng cô đang mang thai, nên chỉ ẩn nhẫn hôn lên má cô vài cái, giọng trầm thấp nói: "Anh đi mang TV tới đây, em ngồi nghỉ ngơi một lát."
Giọng anh rất thấp, có chút mất tiếng, còn có chút căng cứng.
Giống như đám nhện tinh trong hang Bàn Ti của Tây Du Ký phun ra những sợi tơ rậm rạp, muốn quấn chặt lấy mình, lúc nói chuyện lại nhéo nhéo ngón tay cô, Túc Miểu biết anh đang suy nghĩ cái gì, trong lòng run lên.
Nhiệt độ trên bàn tay xuyên thấu qua làn da truyền đến, xen lẫn dục vọng, tim nhất thời đập nhanh vài nhịp.
Cô rút tay và đẩy anh ra, ánh mắt bay tán loạn: "Ồ, vậy anh mau đi đi."
Hàn Lặc thuận thế buông tay, giống như đối xử với đứa bé, vỗ vỗ trên đỉnh đầu cô: "Nằm nghỉ ngơi một lát, ăn cơm tối anh sẽ gọi em.”
Túc Miểu ngoan ngoãn gật đầu.
Chờ Hàn Lặc đi ra khỏi cửa phòng, cô mới vén chăn lên nằm vào.
Nằm một lát cảm thấy có chút nhàm chán, lại chọn ngẫu nhiên một cuốn sách từ chồng sách bên cạnh giường để g.i.ế.c thời gian nhưng có lẽ bởi vì đối với học tập không đủ yêu thích, vừa nhìn đã ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc thức dậy trời gần như đã tối.
Phòng khách đã thay đổi rất nhiều, tin tức trên TV sắp kết thúc, Túc Miểu không phát hiện bóng dáng Hàn Lặc, liền gọi hai tiếng, tiếng của Hàn Lặc từ ngoài cửa truyền đến.