Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 236: Lạnh Lùng Rời Đi
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:34:20
Lượt xem: 43
Trở lại trong phòng, nụ cười trên mặt tất cả mọi người đều biến mất.
Nghĩ đến Túc An lúc trước khơi mào, Dương Hành cảm thấy quyền uy mẹ chồng bị khiêu khích, bất chấp Liễu Ngọc Tú còn ở đây, trực tiếp hỏi: "Vừa rồi tại sao phải nói như vậy? Trong trường hợp đứa nhỏ thật sự là m.á.u mủ của Tưởng Lục, chẳng lẽ nhà chúng ta không nhận hả?"
Túc An khóc mệt.
Cô ta cũng không muốn bị Túc Miểu chế giễu.
Vẻ mặt lãnh đạm đến quá phận, xuỳ: "Tại sao không? Mẹ, mẹ chẳng lẽ muốn Tưởng Lục mất đi chén vàng sao?"
Mất thì mất, Tưởng Lục cũng có thể học Hàn Lặc ra ngoài kinh doanh, nhưng cha mẹ chồng nhất định không nỡ.
Dương Hành nghẹn lại, quay đầu nhìn Liễu Ngọc Tú: "Ngọc Tú, cô nhìn An An xem, con bé cũng quá..."
Liễu Ngọc Tú nhìn vào mặt bà ta, ánh mắt rơi vào trên mặt Túc An: "Rốt cuộc con nghĩ như thế nào? Nếu không muốn cùng Tưởng Lục sống chung nữa, chỉ cần con nói, mẹ và cha con luôn ủng hộ con, con muốn về nhà ở cũng được, đứa nhỏ ở trong bụng con muốn nuôi thì nuôi, không muốn nuôi thì phá."
Dương Hành lập tức tức giận: "Liễu Ngọc Tú!"
Liễu Ngọc Tú không nhìn bà ta, chỉ nhìn Túc An.
Túc An cắn môi dưới, một lát mới nói: "Mẹ, đừng ép con, con không muốn phá thai, cũng không muốn lại hao tâm tổn trí sau này tìm cha cho đứa nhỏ."
Mỗi người đều mơ ước có một bạch mã vương tử, nhưng ai biết được người đàn ông tiếp theo có thể tốt hơn Tưởng Lục hay không?
Thái độ gần đây của Tưởng Lục đối với cô ta đã mềm hơn rồi.
Với tính cách của hắn, cho dù sau này cãi nhau, cũng không có khả năng động thủ đánh vợ con. Chỉ cần không nói chuyện yêu hay không yêu, cũng có thể sống với nhau.
Nhưng đổi lại người khác thì không thể chắc chắn.
Cô thua kémTưởng lục, hắn cũng không thích cô ta, thế kỷ 20 vẫn còn rất nhiều đàn ông ngoại tình, những năm tám mươi, tình trạng này chỉ là trầm trọng hơn mà thôi.
Dù là lần đầu hay không cũng không quan trọng, mấy ai có thể đối xử chân thành với đứa con không phải của mình?
Không nói đến ai khác, để cho cô ta nuôi đứa con riêng của Tưởng Lục cô cũng không vui.
Suy bụng ta ra bụng người, ai cũng ích kỷ.
Chuyện giúp chồng cũ nuôi sáu đứa con chỉ có trong tiểu thuyết, làm gì có chuyện thánh mẫu như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-236-lanh-lung-roi-di.html.]
Nghĩ như vậy, mắt Túc An trở nên bi phẫn.
Không phải cô ta không nghĩ đến việc học hỏi từ những người phụ nữ xuyên việt khác để lập nghiệp, nhưng sự nghiệp không phải chỉ cần có mồm mép là được.
Cô ta muốn học người ta làm bất động sản, nhưng một là không đủ vốn, hai là không tìm thấy đối tượng hợp tác tin cậy. Cô ta có tiếp xúc qua với Chử Trạch Vũ, chưa kịp đến gần thì người này đã biến mất không rõ tung tịch, không rõ lý do.
Trong nguyên tác, Túc Trì bởi vì hắn mà bị tội, mà trong hiện thực, Túc Trì không thể tốt hơn, Chử trạch Vũ người chơi giỏi nhất lại bốc hơi không thấy tung tích.
Túc An đã từng có ý đồ tiếp cận những người khác trong tiểu thuyết.
Nhưng người khác cũng không ngốc, việc xuyên việt lại không làm cho cô ta có trí lực siêu phàm, sau vài ba câu cô ta đã lộ ra ngay việc kiến thức không đủ của mình, đối phương căn bản không có hứng thú cùng cô ta tiếp tục nói chuyện.
Cô ta cũng nghĩ đến việc xây dựng một nhà máy sản xuất quần áo giống như Túc Miểu trong sách.
Sau hai ngày chạy ngược xuôi, nhưng đối phó với cán bộ trong xưởng may, cô ta tức giận đến mức khóc hai lần, trực tiếp làm cho cô ta không đánh mà lui.
...
Một cô gái làm kinh doanh không dễ dàng như vậy.
Sau mấy lần chịu nhục, Túc An rõ ràng đã nhận thức được năng lực của mình.
Cô ta hiện tại đã tỉnh đến mức không thể tỉnh hơn được nữa: "Mẹ, con vừa rồi không thể khống chế cảm xúc, đứa nhỏ này ... Vừa rồi dì Tú đã gọi điện cho Tưởng Lục, chờ anh ấy về sẽ bàn tiếp phải làm thế nào. Nhưng có một vài điểm. Cho dù muốn giữ đứa nhỏ lại, cũng không để ai biết đây là con của Tưởng Lục."
"Con cũng sẽ không chăm sóc đứa trẻ đó."
"Điều này con tuyệt đối không thỏa hiệp."
Ánh mắt cô ta kiên định, lúc nói chuyện nhìn thẳng Dương Hành.
Cho dù có đốt nồi than cũng không thể xua đi cái lạnh của cả căn phòng.
Sắc mặt Dương Hành khó coi, hai nếp nhăn đọng ở trên mặt, bà ta không thích Túc An hùng hổ dọa người, thái độ có vẻ lãnh đạm: "Đợi cha của Tưởng Lục trở về nói chuyện sau."
Tưởng gia đã có quyết định, Túc An lại không cho Túc gia nhúng tay, Liễu Ngọc Tú không còn lời nào để nói, lạnh lùng rời đi.
Trong phòng không ấm, nhưng ngoài phòng càng lạnh.
Vân Mộng Hạ Vũ