Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 235: Đau Lòng Con Gái
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:34:19
Lượt xem: 46
Bên trong là sữa mẹ: " Hành à, làm sao mà giữ được sữa này, bây giờ có nên đánh thức đứa bé cho ăn sữa không?"
Điều này đảo loạn mạch suy nghĩ của Dương Hành: "Bình sữa đâu rồi, đổ bình sữa cho nó ăn trước."
Cái này làm khó người ta rồi.
Tưởng gia nhân khẩu rất ít, Túc An còn lâu mới sinh con, đâu thể có sữa mẹ như vậy, sau khi láo nháo, chị Tú lại đi khắp nơi mượn bình sữa.
Cũng vì như thế, chuyện đứa trẻ căn bản không dấu diếm nổi.
Chị Thanh Tú khi cầm bình sữa trở về, sau lưng còn có hai người đi theo, tiến đến liền nói: "Ôi, mẹ Tưởng Lục, đứa nhỏ này ... Làm sao lại có chuyện lớn này? Ồ, Ngọc Tú đã ở đây à, tôi nhìn sắc mặt hai người không tốt lắm, hai ngươi cãi nhau sao?"
Câu hỏi này, thật sự quá phiền.
Liễu Ngọc Tú giật giật khóe miệng, tránh đi.
Ngưu Tuấn Diễm mặc kệ, nhìn Hoa Thẩm, hai người bước đến bên cái nôi, nhéo nhéo bàn tay đỏ ửng của đứa trẻ: " Hoa Thẩm, mau đến xem đi. Đứa nhỏ này thật đẹp trai, da lại trắng, khuôn mặt có chút giống Tưởng Lục. Chị Tú nói rằng đây là con của Tưởng Lục, nhưng là cô gái lần trước, phải không? "
Câu sau nói với Dương Hành.
Sắc mặt Dương Hành trắng bệch, vô thức trừng mắt với chị Tú.
Chị Tú không biết gì lắc đầu, muốn nói mình căn bản không nói đứa trẻ là con của Tưởng lục, nhưng Ngưu Tuấn Diễm không cho bà ấy cơ hội làm sáng tỏ, mà cười nói: "... Quả thực rất giống, sau này trưởng thành nhất định sẽ là cậu bé đẹp trai."
Tim Dương Hành đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
Muốn đuổi người nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, bà ta từ trước đến nay giả bộ đã quen, đối với ai cũng mỉm cười, nhưng lúc này quả thực như bị gác n trên lửa nướng.
"Ách, trong nhà còn có chút chuyện, hiện tại tôi không có cách nào chiêu đãi các cô, nếu không, để hôm nào hãy tới chơi ah."
Thím Hoa lớn tuổi nhất, ước chừng tầm 60.
Nghe đến lời này khoát khoát tay, cười nói: "Có cái gì mà phải chiêu đãi, cô còn đang bận việc, là hàng xóm nhiều năm như vậy rồi, tôi và Tuấn Diễm cũng không phải người ngoài."
Dương Hành: "..."
Túc An thấy thế, bỗng nhiên cười ra tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-235-dau-long-con-gai.html.]
Ánh mắt thay đổi, giọng điệu dịu dàng như có thể chảy ra nước: "Dì Tú, dưới lầu không đủ ấm, trước tiên dì ôm đứa nhỏ lên trên lầu cho vào trong phòng cháu, mặc kệ nói thế nào, cũng liên quan đến gia đình chúng ta."
Mấy người biết rõ nội tình đã rất sốc.
Dương Hành vặn lông mày, thiếu chút nữa chất vấn cô ta biết mình đang nói cái gì không.
Chỉ thấy Túc An nhìn đứa trẻ đau lòng nói: "Mẹ, đã là con của thân thích, người ta lại tin tưởng chúng ta, nếu không chúng ta cứ nuôi trước, đợi tình hình nhà bọn họ tốt hơn một chút, muốn đứa trẻ trở lại...chúng ta lại đưa trở về."
Túc Miểu nghe thấy, tuyệt vời, bịa ra thân thích ruột thịt, về sau cho dù muốn đưa đứa nhỏ đi cũng không phải lo tìm cớ.
Cô ta có thể nghĩ đến đấy, Dương Hành sao lại không nghĩ đến.
Cho dù không thích suy nghĩ của con dâu, nhưng vẫn theo Túc An mà nói: "Cũng được, chị Tú, trước tiên ôm đứa trẻ lên đi, đứa nhỏ này cũng tội. Trong nhà điều kiện không tốt, mẹ nó lúc mang thai không bồi bổ dinh dưỡng, sinh ra không bắng con mèo con, tuy nhiên dù nói thế nào, cũng là người của Tưởng gia, trước hết nuôi nó, sau này đợi An An sinh con, vừa vặn làm bạn."
Túc An cắn răng, trên mặt lại cười tủm tỉm: "Con cũng nghĩ như vậy, Tưởng Lục là nhân viên chính phủ, bên trên có chính sách, chúng con chỉ có thể có một đứa bé, giữ lại nuôi dưỡng nó."
Cô ta đại độ như vậy, Ngưu Tuấn Diễm cùng thím Hoa còn muốn chế giễu ngược lại trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ đứa nhỏ này thật sự là con nhà thân thích sao? Nếu không thì sao Túc An lại có biểu hiện như vậy?
Nhưng Liễu Ngọc Tú chạy tới đây làm cái gì?
Ngưu Tuấn Diễm vẫn cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi: "Ngọc Tú gục mặt làm gì? Đứa nhỏ này thực không phải của nhà cô? Mẹ Tưởng lục, cô yên tâm, cứ nói thật..., chúng tôi cũng tuyệt đối sẽ giữ bí mật."
Thím Hoa cũng cười nói: "Đúng vậy, tôi rất kín tiếng, tuyệt đối không ra bên ngoài nói lung tung."
Vân Mộng Hạ Vũ
Liễu Ngọc Tú vẫn không hề cười, ngược lại có chút tức giận: "Sao tôi không thể cúi mặt, không hiểu sao lại nuôi dưỡng đứa bé này, Dương Hành còn chưa về hưu, đến lúc đó đứa nhỏ này không phải giao cho An An sao? Tôi đau lòng cho con gái tôi cũng không được?"
Dương Hành trong lòng không vui, trên mặt cũng lộ ra muốn nói lại thôi.
Ngưu Tuấn Diễm không ngờ bà lại cáu lên như vậy.
Tuy nhiên, điều này đã xua tan suy đoán của bà ta, thấy cả hai đều mặt mũi tối sầm, nhanh chóng túm lấy thím Hoa rồi bỏ đi.
Về phần giữ bí mật thì khó đấy...
Các bà nội trợ bọn họ hằng ngày không phải là cứ túm lại buôn chuyện sao? Các bà cảm thấy chỉ có hai người giữ bí mật thì không ổn, phải kéo một nhóm đông người để giữ bí mật này.
Người đi, Dương Hành nhanh chóng chạy ra đóng cửa lại.