Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 234: Có Năng Lực Biết Trước Thì Tốt
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:34:17
Lượt xem: 36
Túc Miểu chỉ thản nhiên nghĩ.
Cô không nhìn thấy thế giới của vài thập niên sau nên cô không có những khái niệm về những kiến thức kỹ thuật đó cũng là lẽ thường.
Nhưng hiện tại cô vô cùng chắc chắn, kỳ thật Túc An cũng không lợi hại, cô ta là người học đòi, hời hợt.
Giống như cô có thói quen dùng đèn điện, thích xem TV, nhưng lại không biết nguyên lý chế tạo những vật này. Túc An cho cô cảm giác này, cô ta đã được thấy rất nhiều thứ, nhưng lại không tinh thông, đầu óc cũng không tốt lắm.
Túc Miểu hoài nghi, cô ta biết rõ rất nhiều thứ siêu việt trước thời đại của mình.
Chỉ là không hiểu sao cô ta lại cố chấp như vậy, chỉ cần lấy một số thứ ra khẳng định sẽ trở nên oanh động, còn lo lắng không thể phát triển được sao?
Túc Miểu cũng không được nhịn được mà phán đoán, nếu như mình ở Đại Thịnh, biết rõ tương lai ai có thể lên làm Hoàng Đế, cô chắc chắn sẽ không vào hậu cung của tân hoàng đế, mà sẽ chọn một lối thoát khác.
Nói không chừng còn giả thần giả quỷ làm đại quốc sư đây này.
Dù là cuối cùng bị vây ở hậu trạch, nhưng dựa vào việc biết trước về tương lai cũng có thể đảm bảo được vị trí đương gia chủ mẫu của mình, sau đó sẽ tìm một số thú vui khác, sống thật tốt thay vì cùng với tiểu thiếp tranh giành tình cảm, đoạt nam nhân.
Huống hồ, những năm tám mươi hiện tại so với Đại Thịnh hơn nghìn năm trước thì tốt hơn nhiều.
Phụ nữ có thể đi học, có thể đi làm cùng đàn ông, làm kinh doanh. Chẳng lẽ cô ta không thể làm điều gì đó thú vị hơn với những gì trong đầu sao?
Ví dụ như, Hàn Lặc, làm kẻ có tiền vui vẻ.
Nếu như, cô có năng lực biết trước thì tốt rồi!
Hai mắt Túc Miểu sáng ngời, có chút tiếc nuối ah.
Túc An không quay đầu lại, không thấy thâm ý trong mắt Túc Miểu, chỉ cảm thấy trong lòng đang phát bực.
Tưởng rằng vì những điều mới nói kia đã rước lấy ánh mắt khác thường của bọn họ.
Cô ta tranh thủ thời gian bù thêm cho mình: "... Mẹ, mặc kệ là thật hay giả, chúng ta đi bệnh viện hỏi trước, mẹ cũng không muốn nuôi dưỡng con hoang của người khác đúng không? Ai biết đứa trẻ không rõ lai lịch này có phải là con của Tưởng Lục hay không?"
Dương Hành tiến thoái lưỡng nan.
Bà ta nhìn bạn cũ hơn hai mươi năm, trông cậy vào Liễu Ngọc Tú cho ý kiến.
Liễu Ngọc Tú trầm mặt, vừa đau buồn lại phẫn nộ.
Cũng oán giận Túc An không biết tranh giành, lại thương cô ta về cuộc hôn nhân bất hạnh, mặc kệ đứa nhỏ này có phải là của Tưởng Lục hay không, trong lòng như đã có một nhát d.a.o cắm sâu vào, thời gian về sau còn có thể tiếp tục sống chung không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-234-co-nang-luc-biet-truoc-thi-tot.html.]
Liễu Ngọc Tú sắc mặt khó coi, sau một lúc lâu nói: "Nếu như không phải, các người định giải quyết như thế nào? Nếu như đứa trẻ là của Tưởng Lục, sẽ phải quyết ra sao?"
Túc An lúc này lại nói tiếp: "Không thể nào là của Tưởng Lục."
Dương Hành không nói gì, hiển nhiên trong lòng chột dạ, Liễu Ngọc Tú chăm chú nhìn vẻ mặt quật cường của Túc An: "Lỡ may?"
Túc An bị chặn miệng, có chút cam chịu: "Cho dù là của Tưởng Lục, con cũng không đồng ý nuôi dưỡng trong nhà. Chúng ta đưa nó cho người khác nuôi, đưa cho gia đình không sinh được con trai, có thể cho bọn họ tiền, dù sao bọn họ không thể sinh, đương nhiên sẽ không ngược đãi nó."
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi đọc tiểu thuyết, cô ta cảm thấy xuyên đến niên đại văn nuôi con là chuyện rất dễ dàng.
Cô ta là độc giả, rất hưởng thụ cảm giác nhân vật nữ chính trở thành đối tượng được yêu chiều, hưởng thụ sự đối xử đặc biệt mà mọi người trong sách dành cho cô ấy.
Khi xuyên vào trong sách, mới phát hiện căn bản không có chuyện như vậy.
Đây là thế giới thật, những người khác không phải NPC, mỗi quyết định cô ta làm đều sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của chính mình.
Hiện tại cô ta thậm chí có chút hối hận vì đã gả cho Tưởng Lục quá qua loa.
Nhưng bên trong bụng cô ta đã có một sinh linh, Túc An cũng không có cách nào.
Ở niên đại này tuy nói hôn nhân tự do, nhưng thật sự có rất ít người có thể ly hôn. Còn nữa, cô ta cùng Tưởng Lục không có giấy đăng ký kết hôn, nếu như cô lựa chọn ly hôn, rõ ràng là giúp Đại Mạn may áo cưới rồi.
Tổn thất quá cao, Túc An không cách nào chấp nhận được.
Cô ta vừa mới nói xong, Dương Hành lập tức phản đối: "Không được, nhà chúng ta không phải không nuôi nổi đứa bé, nếu như là của Tưởng Lục, đương nhiên phải để trong nhà."
Đâu thể đưa cháu trai ném cho người khác nuôi được.
Túc An: "Sao lại không thể?"
Liễu Ngọc Tú đương nhiên giúp con gái: "Dương Hành, đứa trẻ không phải nói giữ là giữ lại được, bên trên đang phổ biến kế hoạch hoá gia đình, Tưởng Lục làm ở cục tài chính phải làm gương cho mọi người, công khai nuôi con riêng không tốt lắm đâu?"
Túc An nghe mẹ ruột giúp đỡ cổ vũ, trong lòng dường như nắm hơn.
"Đúng vậy, mẹ, chúng ta cũng nên suy nghĩ cho Tưởng Lục."
Mặt Dương Hành cứng đờ.
Giật mình, đúng vậy, đứa nhỏ này làm sao bây giờ? Dù đau lòng cháu trai, cũng không thể vì nó mà ảnh hưởng đến tiền đồ con trai.
Đang xoắn xuýt, chị Tú cầm bình thủy tinh tiến đến.