Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 231: Hàn Thành Thanh Ngu Xuẩn

Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:34:13
Lượt xem: 47

Hàn Lặc cầm báo cáo xét nghiệm máu, đến lầu bốn thăm hỏi sức khỏe Hàn Đại Nghiệp trước, nhân tiện nói đến chuyện Túc Miểu mang thai.

Hàn Đại Nghiệp nghe vậy, vui mừng khôn xiết.

Khí lực của ông ta không được tốt lắm, muốn nói vài câu nhưng chợt nhận ra mình chưa từng trải qua giai đoạn mang thai của vợ. Dù là người vợ đầu, hay là Đàm Mỹ Phân, lúc bọn họ mang thai, ông ta đều đang ở chiến trường.

Đến khi điều kiện xung quanh ổn định hơn một chút, ngoại trừ bài tập và tiền đồ của con trai cả, ông ta rất ít khi hỏi đến những đứa khác.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Hàn Lặc càng lúc càng áy náy.

Ông ta thực sự là một người cha không đủ tư cách.

Không dạy dỗ con trai cả cho tốt, rèn giũa nhiều năm như vậy, nhưng ngay cả điều cơ bản nhất khi làm người cũng không dạy cho nó, nó oán trách mình, cũng căm hận em trai, ngấm ngầm động tay động chân không ít.

Về phần con trai út… có làm gì cũng không thể bù đắp lại những thua thiệt đó được.

Hàn Lặc không hề muốn nghe ông ta sám hối!

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhanh chóng né tránh ánh mắt ông ta: "Vợ con còn đang chờ, con về trước."

Hàn Đại Nghiệp giật mình, biết từ trước đến nay con trai út đều có khúc mắc, thở dài một tiếng: "Về đi, dành nhiều thời gian cho vợ con."

Hàn Lặc: "Dạ."

Tiểu Đồng muốn nói lại thôi, Hàn Lặc chỉ xem như không nhìn thấy.

Anh không hận Hàn Đại Nghiệp, nhưng không có nghĩa là không cảm thấy gì.

Cho dù Hàn Đại Nghiệp có khóc lóc thảm thiết, sám hối khi xưa đã làm sai, ngoại trừ giúp ông ta bớt đi sự áy náy và cảm giác tội lỗi trong lòng, với anh mà nói thì điều đó chẳng có ý nghĩa gì.

Những mênh m.ô.n.g mịt mù của anh đã qua đi, anh cũng không còn là đứa trẻ chờ mong sự quan tâm quá mức của cha mình nữa.

Thời gian trôi nhanh, tất cả mọi người đều tiến về phía trước, và anh cũng vậy.

"Cha nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, có thời gian con sẽ đến bệnh viện thăm cha."

Hàn Đại Nghiệp không gặp nguy hiểm đến tính mạng, bên cạnh ông ta ngoài các y tá chăm sóc mọi lúc ra, còn có cảnh vệ viên bảo vệ.

Hàn Lặc ở lại đây, hai cha con cũng không biết nói gì, hai bên đều không được tự nhiên.

Vì vậy, anh nói đi là đi.

Khi xuống lầu, đúng lúc Hàn Thành Thanh mặt mày u ám đi lên, trên tay hắn cầm điếu thuốc, rít một hơi sâu, hai người đối mặt với nhau trong chốc lát.

Hàn Thành Thanh: "Nói chuyện?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-231-han-thanh-thanh-ngu-xuan.html.]

Hắn nhả ra một vòng khói thuốc.

Một đêm không ngủ làm dưới mắt hắn xuất hiện quầng thâm, râu ria quanh miệng, có hơi sa sút tinh thần.

Hàn Lặc nhướng mày, như cười như không: "Không có gì hay để nói, nhường đường, tôi đang vội về nhà."

Hàn Thành Thanh nhìn Hàn Lặc, lại như xuyên qua anh nhìn gì đó.

Đột nhiên, anh ta mở miệng. Giọng nói tràn đầy ác ý: "Mày không muốn biết, mẹ mày quyến rũ tao như thế nào sao? Để lót đường cho tao, bà ta có thể đưa tất cả của hồi môn trong tay cho tao, không định giữ lại cho mày một phân một hào, thậm chí bà ta còn sẵn sàng mạo hiểm sinh con cho tao, mày xuống nông thôn đã nhiều năm như vậy, bà ta cũng chưa từng nhắc đến mày một lần nào. Hàn Lặc, mày chính là một kẻ tội nghiệp cha không đau mẹ không thương, nếu không phải nhà họ Đàm che chở cho mày, thì cái loại thất học chưa từng học trung học như mày có thể sống vẻ vang như vậy được ư?"

Hắn muốn chọc tức Hàn Lặc.

Hắn muốn nhìn thấy bộ dáng tức giận thở hổn hển của anh.

Hàn Lặc:…

Đây là tên ngu ngốc gì vậy?

Hàn Lặc dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng để nhìn anh ta: "Anh ngược lại là người co được dãn được, vì chút tiền kia mà có thể khom lưng cúi đầu, học được cách phục vụ người khác như bọn gái điếm, những thứ Đàm Mỹ Phân đã đưa cho anh thì anh cứ yên tâm giữ lấy, đừng nói chúng ta cùng cha khác mẹ, cho dù là người xa lạ, tôi cũng sẽ không ganh tị với tiền bán thân của anh."

"Về phần tôi thất học?? Ha ha, không phải anh rất ghen tị à, ghen tị tôi bằng cấp không cao bằng anh nhưng có tiền hơn anh, tốt hơn anh, sống thoải mái hơn anh, nội tâm sáng sủa hơn anh?"

"Đừng làm tôi buồn nôn."

Hàn Lặc lúc nói chuyện luôn cười tủm tỉm, thật sự chẳng xem trọng việc Hàn Thành Thanh sỉ nhục mẹ mình.

Chẳng lẽ Hàn Thành Thanh cho rằng việc anh ta hạ thấp Đàm Mỹ Phân thì sẽ giúp anh ta lấy lại công lý à??

Một người gần bốn mươi tuổi, sao lại ngây thơ khờ dại vậy chứ?

Anh cũng không xem Đàm Mỹ Phân là mẹ, còn có thể nhớ thương ba quả dưa hai táo trong tay bà ta ư?

Với phong cách khoe giàu, mưu cầu danh lợi của bà ta, chỉ sợ trước khi ở bên Hàn Thành Thanh thì mấy thứ của hồi môn đắt tiền đó cũng không giữ lại được bao nhiêu.

Đã không đủ để phá vỡ hàng phòng thủ, vậy Hàn Lặc mắng chửi lại cũng không thể êm tai rồi.

Dù sao, anh cũng không phải quân tử, cũng không có ai đứng trước mặt trào phúng anh, anh vẫn có thói quen giả vờ lạnh lùng và không đáp lại.

Anh mắng chửi người cũng phải dựa vào tâm tình.

Không muốn phản ứng lại thì sẽ có lòng tốt bỏ qua cho đối phương, còn muốn mắng thì phải mắng thêm vài câu.

Mà bây giờ Hàn Thành Thanh không có mắt nhìn, thế nào cũng phải trì hoãn thời gian về nhà của anh, vậy thì anh phải mắng anh ta.

Hàn Thành Thanh ngu xuẩn.

Hiệu quả muốn đạt được là Hàn Lặc thất thố, nổi trận lôi đình, tốt nhất là ra tay đả thương người khác, nếu bất cẩn bị ai đó nhìn thấy…

Loading...