Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 225: Xin lỗi Con
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:34:05
Lượt xem: 29
Hắn ở trước mặt Hàn Lặc vẫn không tìm được chút tự tin nào.
Khi Hàn Lặc mới vài tuổi, Hàn Thành Thanh đang trong thời kỳ trưởng thành nhạy cảm cũng đã ý thức được điểm này.
Cho nên hắn phải khiến lực chú ý của cha dừng trên người mình, hắn muốn lấy hết mọi thứ của nhà họ Hàn.
Không chỉ có tài nguyên nhân mạch được tích lũy trong ba mươi năm, còn có tất cả dòng tiền của nhà họ Hàn.
Giống như chỉ có như vậy, hắn mới có thể thẳng lưng răn dạy Hàn Lặc, có được quyền uy và tôn nghiêm của anh cả.
Loại ghen tị từ trong xương cốt này, đã hoàn toàn được phóng thích khi ở bên Đàm Mỹ Phân.
Hắn nghĩ, hắn đã cướp đi lực chú ý của cha, lại đoạt lấy mẹ của em trai. Ít nhất trong một khoảnh khắc, ngoài sự mê muội của tình yêu, dục vọng, si mê, còn có một bí mật, niềm vui sướng khi chiến thắng em trai cùng cha khác mẹ.
Nhưng không ngờ rằng, thằng nhóc này tâm cơ thâm trầm, rốt cuộc nó đã sớm biết hắn lén lút qua lại với Đàm Mỹ Phân.
Có lẽ, khi hắn cho rằng mình đang nắm giữ toàn cục, tốn sức khuyên bảo, nỗ lực làm một người anh trai tốt, thì nó đang cười nhạo mình là thằng hề dối trên gạt dưới.
Nghĩ vậy, ánh mắt Hàn Thành Thanh thay đổi, một lần nữa đội lên chiếc mặt nạ: "Lão Tứ, nói chuyện với anh cả như vậy có hơi quá đáng đấy?"
Hàn Lặc giọng mỉa mai liếc mắt nhìn anh ta, không thèm để ý.
Mà là hỏi Tiểu Đồng: "Bác sĩ có đến kiểm tra qua chưa? Có nói gì không, đại khái là khi nào có thể tỉnh lại?"
Tiểu Đồng cũng lo rằng hai vị này sẽ thật sự làm ầm ĩ trong phòng bệnh, vội vàng trả lời: "Năm giờ y tá trực ban đã tới, bảy giờ bác sĩ Vương phụ trách thủ trưởng cũng đến xem qua, bác sĩ Vương nói, có thể tỉnh lại trong mấy giờ nữa."
Hàn Lặc gật gật đầu: "Đêm qua vất vả rồi, cậu ăn điểm tâm trước đi, sau đó đi ngủ một chút."
Tiểu Đồng: "Không cần, tôi…"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Lặc nhíu mày: "Có tôi và Hàn Thành Thanh trông nom, cậu lo lắng gì chứ?"
Tiểu Đồng: "…"
Cuối cùng, dưới gương mặt lạnh lùng của Hàn Lặc, Tiểu Đồng đã đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-225-xin-loi-con.html.]
Người ngoài vừa đi khỏi, không khí trong phòng bệnh càng thêm ngưng trệ.
Hàn Lặc lấy từ trong n.g.ự.c ra một bản ghi chép to cỡ bàn tay, phía trên bôi bôi sửa sửa, hình như là máy móc linh kiện nào đó hay một thứ gì khác, anh vừa nghĩ vừa vẽ cái gì đó lên tờ giấy.
Vài lời của Hàn Thành Thanh đã đến bên miệng, muốn chất vấn anh, những gì Đàm Mỹ Phân nói có phải thật không? Quả nhiên là anh đã đẩy chuyện này đến nhà họ Đàm? Rốt cuộc anh có hiểu thế nào là việc xấu trong nhà không thể mang ra ngoài không.
Nhưng cha đang nằm ngay bên cạnh, tuy rằng biết ông ấy còn hôn mê, nhưng giả vờ nhiều năm như vậy, Hàn Thành Thanh bỗng nhiên có phần không hỏi nên lời.
Hai người cứ im lặng như vậy, không ai lên tiếng.
Điểm khác nhau duy nhất của hai người là Hàn Lặc đang bận việc riêng, còn Hàn Thành Thanh thì luôn liếc nhìn anh.
Sau nửa tiếng đồng đồ, Tiểu Đồng đã trở lại, hơn nữa, cậu ấy còn trở lại với mấy người ngày hôm qua. Khoảng tầm mười một giờ, Hàn Đại Nghiệp đã tỉnh lại.
Hàn Thành Thanh hai mắt rưng rưng, anh ta kích động bổ nhào đến bên giường bệnh: "Cha, cuối cùng cha cũng tỉnh rồi."
Hàn Đại Nghiệp vừa tỉnh lại, có phần mờ mịt.
Người đầu tiên ông nhìn thấy là Hàn Thành Thanh, nhưng ánh mắt ông nhanh chóng dời đi, như đang tìm kiếm ai đó ở xung quanh. Tới khi nhìn thấy Hàn Lặc đang dựa vào cửa sổ hướng đông nam, hai mắt ông sáng lên, sốt ruột hét lớn: "… Lão Tứ!"
Hàn Lặc tiến lại gần.
Hai mắt Hàn Đại Nghiệp vẩn đục, rưng rưng nước mắt.
Miệng cứ khép rồi mở, cực kì giống những con cá bỗng nhiên trôi dạt vào bờ, hô hấp khó khăn.
Phải mất khoảng nửa phút, ông ta mới nói ra được vài từ đứt quãng: "… Xin… xin… lỗi, cha, xin lỗi... con!"
Hàn Lặc vỗ vỗ mu bàn tay có mạch m.á.u phồng lên của ông ta, không hẳn là dịu dàng, nhưng thái độ đối với ông ta cũng không phải là lạnh nhạt: "Đừng nói những lời vô nghĩa, hãy tĩnh dưỡng thật tốt."
Cách nói chuyện vẫn làm người ta nghẹn họng như mọi khi.
Nhưng Hàn Đại Nghiệp lại kéo kéo khóe miệng: "Cha… nghe, nghe lời con."
Hàn Lặc: "Được rồi, đừng nói nữa."