Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 222: Cha Mẹ Nghĩ Thoáng Là Được.
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:34:00
Lượt xem: 65
Có điều đây là chuyện xấu trong gia đình nhà họ Hàn, cô cũng không thể nói cho cha mẹ được.
Chỉ có thể "ừ ừm ờ" cho có lệ, thấy vậy Liễu Ngọc Tú rất bất lực.
Túc Miểu không muốn bà lại hỏi chuyện của nhà họ Hàn: "Bằng Bằng béo lên không ít, cũng rất khỏe mạnh nữa."
Nhắc tới cháu trai, lực chú ý của Liễu Ngọc Tú quả nhiên chuyển hướng trong nháy mắt: "Chị dâu con chăm sóc nó rất tốt, mấy hôm trước anh hai con gọi điện về, ôi chao, chúng ta thế mới biết người phụ nữ kia thất đức thế nào. Lại có thể chạy đến viện nghiên cứu tố cáo với lãnh đạo, nói anh hai con lén lút ngoại tình với nữ nghiên cứu sinh nào đó, ép cô ta ly hôn… May mắn là người lãnh đạo biết được đức hạnh của cô ta ra sao, cũng hiểu và xem trọng anh hai con, nếu là người khác, còn không phải sẽ lột da ra à??"
Khi Liễu Ngọc Tú nhận được điện thoại, đã nổi giận kêu lên một tiếng!
Suýt chút nữa bà đã mang d.a.o sang đánh nhà họ Đổng, hỏi xem bọn họ đã dạy con gái mình thế nào.
Nhưng chuyện đã xảy ra hai tháng trước, Đổng Tuệ từ sau khi trở về từ viện nghiên cứu đã sớm tái hôn, bây giờ bọn họ lại tìm tới cửa, ngược lại sẽ khiến người nhà họ Đổng bám vào.
Biết được Đổng Tuệ đã nhanh chóng tái hôn, Túc Miểu liếc mắt nhìn cháu trai nhỏ đang quấn quít lấy Hàn Lặc chơi đùa, hỏi: "Vậy, Bằng Bằng có biết mẹ nó kết hôn không? Anh hai nghĩ thế nào, có muốn tìm người khác để đi thêm bước nữa không?"
Liễu Ngọc Tú thấp giọng nói: "Biết, sao có thể không biết, nếu không thì mẹ chán ghét Đổng Tuệ như vậy làm gì chứ, nó đặc biệt chạy đến Tây Bắc để tái hợp với anh hai con, hợp lại không thành thì đổ oan cho anh hai con có vấn đề, mưu kế hiểm độc không thành, nó còn chạy đến nhà trẻ theo dõi, muốn cướp Bằng Bằng đi, cũng may giáo viên cảnh giác cao, không cho nó dẫn thằng nhỏ đi."
"Chị dâu thứ hai của con… Thôi, thôi, thôi, Đổng Tuệ thật sự rất ngốc. Nhà mẹ đẻ nó thấy không có cách nào tái hôn với anh hai con thông qua đứa nhỏ, lại không thể giữ Bằng Bằng để đòi tiền chúng ta, đâu có thể để nó ở nhà ăn cơm trắng, chưa đầy một tuần đã tìm bà mối giới thiệu đối tượng."
Bà mối đó ở nơi này của bọn họ vẫn có chút tiếng tăm.
Nhà họ Đổng ngày trước rất phách lối, gặp ai cũng bảo rằng con gái mạng tốt, mỗi lần Đổng Tuệ gửi tiền bọn họ đều phải tìm hàng xóm láng giềng để khoe khoang, bà mối vừa tới cửa, chưa đến nửa ngày, tin tức Đổng Tuệ ly hôn đã lan truyền khắp nơi.
Truyền qua truyền lại, truyền tới đại viện.
Liễu Ngọc Tú lại bị chê cười một trận, nếu là ngày trước, bà ấy có thể tức đến phát bệnh.
Cũng không biết có phải vì bị Túc An làm mất mặt quá nhiều lần hay không mà lần này Đổng Tuệ tái hôn bị người ta trong tối ngoài sáng xem thường, bà lại có thể làm đến sóng lớn cũng không sợ hãi.
Ôi! Thật là không hợp lẽ thường mà.
Túc Miểu tò mò: "Anh hai biết không, anh ấy nói thế nào?"
Liễu Ngọc Tú thở dài: "Biết. Anh hai con, ôi, cũng do kém may mắn. Nếu nó không ly hôn, mẹ và cha con có thể cả đời cũng không biết lý do nó kết hôn."
Túc Miểu lại càng khó hiểu: "Là sao vậy, mẹ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-222-cha-me-nghi-thoang-la-duoc.html.]
Liễu Ngọc Tú nói: "Trước đây, Đổng Tuệ bị rơi xuống sông, anh hai con đi ngang qua đã cứu người lên, lúc ấy có không ít người nhìn thấy, Đổng Tuệ cũng muốn sống muốn chết. Con cũng biết mấy năm đó gia đình cô gái không có thanh danh sẽ phải chịu nhiều tội, anh hai con lúc đó không thích cô ta, cũng không muốn nhìn cô ta không còn đường sống, nên đồng ý kết hôn với cô ta."
Nói xong, Liễu Ngọc Tú cũng không biết phải thể hiện vẻ mặt thế nào.
Cuối cùng vẫn không nhịn được mà mắng Túc Mục hai câu.
"Mẹ thấy anh hai con cũng đáng đời lắm."
Túc Miểu: "…"
Vân Mộng Hạ Vũ
Là rất đáng đời.
"Cũng không biết nó làm thế nào mà hình thành được tính cách như vậy, con nhìn anh cả con đi, có thể lăn lộn, xử lý chính sự cũng ổn trọng; lại nhìn con, cũng rất hoạt bát sáng sủa; còn nó thì, thật khó hiểu!"
Túc Miểu cũng có phần một lời khó nói hết: "Không sao đâu, đợi sau này anh hai kết hôn với chị dâu mới, nói không chừng anh ấy lại trở nên vui vẻ."
Liễu Ngọc Tú lắc đầu: "Không chờ mong, anh hai con nói, nó không bao giờ nghĩ đến việc kết hôn nữa. Phụ nữ quá ồn ào, ảnh hưởng đến hiệu quả công việc của nó."
Túc Miểu: "…"
Lời này Túc Miểu cũng vô phương đáp lại.
Dù sao thì cha mẹ nghĩ thoáng là được.
Thật ra cô cảm thấy với tính cách như vậy của anh hai, kết hôn hay không cũng không quan trọng, đợi đến ngày anh ấy nghĩ đến điều đó, có thể dành thời gian quản lý gia đình tốt rồi kết hôn cũng được.
Nếu không thì, như anh ấy bây giờ vào phòng thí nghiệm rồi thì mười ngày nửa tháng không thấy mặt, dù có thời gian về nhà thì cũng là ăn cơm rồi đi ngủ, có người phụ nữ nào chịu được?
Túc Miểu hiểu được tính chất công việc của anh ấy, nói nhân tài của viện nghiên cứu Tây Bắc là vũ khí của quốc gia cũng không ngoa chút nào.
Trong miệng người ngoài, có ai không khen ngợi anh ấy chứ.
Nhưng phải nói lại, người ngoài và vợ có thể giống nhau sao? Khi kết hôn, thứ nhìn thấy không phải là hào quang trên người đối phương, cũng không phải là công việc của anh ấy cao quý như thế nào, mà là nghĩ đến việc muốn sống cùng nhau.
Thay vì vội vội vàng vàng tái hôn rồi lại gặp phải một vụ kiện tụng khác, không bằng để anh ấy yên tâm làm việc, cống hiến cho quốc gia.
Nói không chừng trong lòng anh ấy, thiết bị trong phòng thí nghiệm còn đáng yêu, hấp dẫn hơn vợ!