Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 221: Thật Không Công Bằng.
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:33:59
Lượt xem: 35
Hàn Lặc đưa Hàn Thành Hồng về trước, rồi đi đường vòng đến phố Ngô Đồng để đưa Hàn Thành Tuyết về, khi quay lại phải đi ngang qua cửa nhà, xe của Hàn Lặc lại rất dễ thấy, lập tức bị cháu gái nhỏ bắt gặp.
Chờ khi bọn họ trở ra, một lớn, hai nhỏ, ba đứa nhỏ được bọc lại như những quả cầu, hưng phấn nhảy lên: "Cô út, dượng út!"
Giọng nói của trẻ con lanh lảnh chói tai, đã nhanh chóng làm mấy người lớn trong nhà giật mình.
Hàn Lặc đành phải dừng xe.
Túc Miểu xoa đỉnh đầu cháu gái nhỏ Nhạc Nhạc hai cái: "Tiểu Nhạc Nhạc, con tinh mắt thật đó!"
Nhạc Nhạc lộ ra chiếc răng nhỏ, cười ha ha dùng đầu chạm tay Túc Miểu.
Túc Miểu ngước mắt, chỉ thấy cháu trai Bằng Bằng đứng bên cạnh, hai mắt sáng lên, nhìn cô đầy chờ mong.
Trong lòng Túc Miểu mềm nhũn, lại đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Bằng Bằng: "Bằng Bằng nhà chúng ta càng lớn càng đáng yêu ha."
Cậu nhóc vốn đang hơi ngại ngùng lại lập tức cười tít mắt, học theo em gái nhào vào lòng Túc Miểu: "Cô cô!!"
Còn chưa làm nũng đủ thì Hàn Lặc đã nhấc cổ áo cậu nhóc lên, Bằng Bằng khó khăn quay đầu lại, mờ mịt nhìn dượng nhỏ, có hơi sợ hãi.
Túc Miểu: "Làm gì đấy?"
Hàn Lặc đổi nhấc thành ôm: "Thằng nhóc lớn như vậy, anh sợ em mệt. " Anh nhếch miệng chán ghét nhưng động tác ôm cậu nhóc lại rất nhẹ nhàng. Trẻ con là đối tượng nhạy cảm nhất với tình cảm của người lớn, nhận thấy rằng chú nhỏ không phải không thích mình, Bằng Bằng thả lỏng cơ thể, vui vẻ lớn tiếng ồn ào: "Wow, cao quá!! Dượng thật lợi hại."
Nhạc Nhạc nhìn lên, đôi môi chúm chím bĩu lại.
Lập tức bỏ rơi người cô nhỏ thơm thơm mềm mềm, đôi chân ngắn nhỏ xíu đạp đạp đạp chạy đến trước mặt Hàn Lặc, giang hai tay ra: "Dượng, Nhạc Nhạc cũng muốn ôm ôm."
Túc Trì đi ra đúng lúc nhìn thấy chiếc áo bông nhỏ của mình đang làm nũng với Hàn Lặc.
Anh nhanh chóng gọi: "Nhạc Nhạc, để ba ba ôm!"
Ai ngờ tiểu cô nương còn không thèm quay đầu lại: "Muốn dượng…"
Bình Bình đứng bên cạnh Túc Miểu, ôm tay cô, thấy ba ba kinh ngạc thì cười khúc khích: "Cha, Nhạc Nhạc chê cha không cao bằng dượng út."
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Trì: "…"
Áo bông nhỏ thay lòng đổi dạ, áo bông lớn còn nói ra!
Người làm cha thì không cần có sĩ diện.
Hàn Lặc đã bế Nhạc Nhạc lên, hai đứa nhỏ lại la hét chói tai, khiến mấy người ở các hộ dân gần đó đều chạy vào sân để xem xét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-221-that-khong-cong-bang.html.]
"Ngoài này lạnh, nhanh vào nhà sưởi ấm."
Nhà ở An Nam không có hệ thống lò sưởi.
Vừa vào đông, hơi ẩm và khí lạnh trực tiếp xông thẳng vào xương cốt, đông lạnh khiến người ta không còn sức mà nóng nảy. Những lúc như vậy, mọi nhà đều phải trông chờ vào bếp than hồng.
Túc Miểu vừa vào nhà đã lập tức có cảm giác như đang từ trời đông tuyết phủ bỗng nhiên đi đến điểm cực nam.
Liễu Ngọc Tú thấy mũi cô đỏ ửng, đau lòng nhanh chóng chạy vào bếp múc chè trôi nước đi ra: "Đến đây, sưởi ấm đi."
"Đội trưởng Hàn không sao chứ?"
Túc Miểu ăn một ngụm, hương thơm đậm đà của nhân vừng chậm rãi tràn ra, cô nói: "Vẫn chưa tỉnh, chắc là không có gì đáng ngại, có mấy quân nhân đang canh giữ ở bệnh viện."
Liễu Ngọc Tú nghe vậy thì không đồng ý: "Con lười biếng muốn quay về coi như xong, sao không để Tiểu Hàn ở đó đợi?"
Nói ra không dễ nghe.
Túc Miểu vô tội nhìn bà, cười nói: "Mẹ, anh cả nhà họ Hàn đang đợi ở bệnh viện, là anh ta bảo bọn con đưa Hàn Thành Tuyết về nhà."
Liễu Ngọc Tú cũng hết cách với đứa con gái không tim không phổi của mình.
Trưởng bối xảy ra tai nạn, lúc này không thể hiện thì khi nào mới thể hiện?
Quan hệ của Tiểu Hàn và Hàn đội trưởng vốn không quá thân thiết, đợi đến khi Hàn đội trưởng tỉnh lại chỉ thấy Hàn Thành Thanh mà không phải Hàn Lặc, vậy những bất công kia lại càng có thể hợp lý hơn.
Túc Miểu nghe xong thì sặc nước đường, ho khan hai tiếng.
Ngũ quan nhịn cười đến mức vặn vẹo.
Liễu Ngọc Tú nhanh chóng vỗ vỗ lưng cô, lại không nói gì, tức giận trừng mắt nhìn cô: "Bao nhiêu tuổi rồi mà uống mấy thứ này còn bị sặc? Đứa nhỏ này, rốt cuộc con đang cười cái gì vậy hả?"
"..."
Đôi mắt nhỏ của Túc Miểu ai oán.
Nếu mẹ không nói mấy lời dọa người như vậy thì sao con phải sặc chứ?
Cô xua tay, đặt muỗng xuống: "Không có, con chỉ nghĩ đến một truyện cười."
Cha chồng cô ư, lúc này muốn gặp ai cũng không có chuyện muốn gặp thằng con cả đã cắm sừng mình! Phải đổi người gãi đầu cho lão hổ, Túc Miểu cảm thấy ông ta có thể đánh c.h.ế.t anh ta.
Nhìn xem, mẹ của Hàn Lặc đã bị ném vào bệnh viện tâm thần rồi, Hàn Thành Thanh còn không phải chịu bất cứ sự trừng phạt nào, thật là không công bằng!