Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 212: Cút Nhanh Lên
Cập nhật lúc: 2024-09-23 09:27:33
Lượt xem: 57
Đàm Kiên nói xong, sắc mặt đã rất khó xem.
Mạch m.á.u trên thái dương và cổ bùng lên cao, mạch m.á.u trên mu bàn tay giống như muốn đứt lìa khỏi da, hiển nhiên là ông đang rất tức giận.
Ngũ Mộc Lan lo lắng ông tức giận đến sinh bệnh, nhanh chóng vỗ vỗ mu bàn tay chồng, Đàm Kiên nắm c.h.ặ.t t.a.y bà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói cho bà bạn già biết mình không có việc gì.
Ông hôm nay đem người gọi về, cũng không phải là vì nghe con gái nói xạo, chỉ muốn trục xuất nó ra khỏi gia tộc.
Hắn và lão thê đều đã từng này tuổi rồi, không biết còn có thể sống được bao lâu, thanh danh bị con gái làm hỏng vậy cứ hỏng đi, nhưng không thể bởi vì một mình nó, ảnh hưởng đến con cháu Đàm gia.
Không nói thanh danh của thằng cả thằng tư không thể có tỳ vết, còn có Trường Thọ đây này?
Có một người mẹ như vậy, nó mới là người khó chịu nhất.
Bất quá việc này cũng không thể dấu diếm, ai biết khi nào sẽ bị phanh phui? Đến lúc đó để cho Hàn Đại Nghiệp biết là bọn hắn đã sớm biết lại không nói, còn không biết sẽ nghi ngờ thế nào đây này.
Vì Trường Thọ, cũng không thể ồn ào để cho thiên hạ đều biết.
"Kể từ bây giờ, Đàm Mỹ Phân không phải là con gái của Đàm Kiên tôi nữa, đối với bên ngoài tôi sẽ nói Đàm Mỹ Phân bất hiếu với cha mẹ, động tay với tôi và mẹ nó, sẽ không đề cập tới chuyện bê bối này của nó. Về phần anh muốn xử lý nó cùng Hàn Thành Thanh như thế nào, chúng tôi không quan tâm. Nhưng tôi hi vọng, không quan tâm người làm cha mẹ như các người quyết định giải quyết chuyện này như thế nào, việc này đều không được ảnh hưởng đến Trường Thọ. Dù sao, hơn hai mươi năm này anh cũng không làm tròn trách nhiệm của một người cha, Đàm Mỹ Phân cũng không phải một người mẹ tốt, chuyện mất thể diện như vậy, vẫn đừng kéo đến trước mặt hắn, anh nói đi?"
Lời này đã nhắc nhở Hàn Đại Nghiệp, Hàn Lặc không biết về vụ bê bối của mẹ và anh trai, cũng không phải hắn cáo trạng.
Miễn cho Hàn Đại Nghiệp quay đầu lại giận chó đánh mèo đến trên người hắn.
Hàn Đại Nghiệp nghe đến chuyện này, rốt cuộc cũng không cách nào trốn tránh, trước mắt tối sầm, cổ họng ngai ngái.
Lại nhìn bộ dạng chột dạ của Đàm Mỹ Phân, nhất thời khó thở công tâm, mặt trướng hồng thành màu gan heo.
"Đàm, Mỹ, Phân! !"
Thân thể Đàm Mỹ Phân run lên, sắc mặt trắng bệch, đến lúc này rồi, bà ta còn nghĩ đến lừa dối chuyện này cho qua.
Bà ta giật nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng cười nói: "Lão Hàn, lão Hàn ông bình tỉnh một chút, đây chỉ là lời nói một phía của cha tôi, bọn hắn đến chứng cớ còn không thể lấy ra, sao ông có thể tin vậy? Đúng không? Tôi thật sự không làm chuyện gì có lỗi với ông, tôi còn lớn hơn con ông bảy tuổi, chúng tôi làm sao có thể... Có loại quan hệ này."
Có câu vợ chồng vốn là cùng chim rừng, tai vạ đến mỗi con bay một hướng. Huống chi bà ta cùng Hàn Thành Thanh còn không phải vợ chồng, chỉ đôi dã uyên ương làm chuyện cẩu thả không có đạo đức.
Phủ nhận không có chút áp lực tâm lý nào.
Nhưng cuối cùng bà ta vẫn xem thường Hàn Đại Nghiệp.
Hàn Đại Nghiệp là người thô lỗ, phần lớn tinh lực đều đặt ở bộ đội, đối với gia đình, ông ta là người truyền thống và bảo thủ nhất.
Mặc dù đối với vợ trước, đó cũng là tình thân nâng đỡ nhau khi còn trẻ, là cảm kích ân tình cô ta chăm sóc hai người già. Cái gì mà yêu hay không yêu, đối với loại người không có gia thế để dựa vào, chỉ có thể liều mạng phấn đấu phải nói là quá xa xỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-212-cut-nhanh-len.html.]
Ông ta đối đãi với Đàm Mỹ Phân càng như giải quyết việc chung.
Đây là người vợ tổ chức phân phối cho ông ta, ông ta sẽ trung thành với gia đình như trung thành với đảngvậy, nhưng loại cảm tình này vốn không tồn tại, ông ta sẽ không hao tâm tổn trí bồi dưỡng.
Đàm Mỹ Phân giúp ông ta chiếu cố tốt gia đình, hắn cho bà ta thể diện, tiền bạc trong nhà cũng do bà ta xử lý. Hai người ở trong gia đình phân công hợp tác, chuyện này ở trong mắt ông ta, chính là cặp vợ chồng hòa thuận nhất.
Ông ta rất ít hỏi đến chuyện lặt vặt trong nhà, nhưng có thể leo đến vị trí này có thể là người ngu xuẩn sao?
Bảy tuổi, a!
Tuổi tác từ khi nào trở thành lá chắn.
Ông ta không muốn mất bình tĩnh trước mặt bố vợ.
Hàn Đại Nghiệp kìm nén bực bội: "Cha, chuyện này chúng con sẽ giải quyết tốt, Hàn Lặc chỗ đó..." Ông ta dừng một chút, trên mặt đặc biệt phức tạp, nói ảo não không giống, nói hối hận cũng không giống, sau một lúc lâu, không ngờ lại thêm vài phần nhẹ nhõm: "Những năm này, vất vả cho cha và mẹ rồi."
Xem như thừa nhận tâm huyết nhiều năm như vậy của Đàm gia.
Quay người nhìn Đàm Mỹ Phân, biểu lộ triệt để lạnh xuống: "Đi về nhà."
Đàm Mỹ Phân vốn rất vui vẻ, cho rằng Hàn Đại Nghiệp không hoài nghi mình.
Đợi đến lúc bà ta đứng lên, đối diện với ánh mắt u ám của Hàn Đại Nghiệp, lập tức hiểu ra ông ta muốn trở về tính sổ.
Trái tim điên cuồng nhảy lên.
Bà ta nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi mà trốn ra sau, lắc đầu vội vàng nói ra: "Không, tôi không trở về."
Nói xong, lảo đảo chạy đến trước mặt Ngũ Mộc Lan, đầu gối mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất: "Mẹ, con không trở lại, ông ta nhất định sẽ đánh c.h.ế.t con."
Ngũ Mộc Lan nhắm mắt lại, không mở miệng.
Nếu như là hai mươi năm trước, bà còn có thể quản một chút.
Nhưng bây giờ bà cùng lão đầu tử đã là người bảy mươi tám mươi rồi, Mỹ Phân cũng hơn bốn mươi. Người sống đến tuổi này rồi, nói khó nghe một chút, quan hệ giữa người với người đã ổn định, tính tình cũng xác định rồi càng không sửa được nữa, bà mắng hay không mắng, đã không có gì khác nhau nữa rồi.
Huống chi việc này, không chỉ bà cùng lão Đàm mất hết thể diện mà còn cảm thấy mất mặt lại buồn nôn, Hàn Đại Nghiệp cũng là người vô tội.
Cũng sắp về hưu rồi, vợ con cùng đội nón xanh cho, cái đả kích này quả thực không nhỏ.
Dù là bà cùng lão Đàm nhìn hắn không vừa mắt, lại chán ghét cách hắn đối đãi với hai đứa con trai, nhưng việc nào ra việc đó, trong việc này, thật sự không thể trách Hàn Đại Nghiệp.
Đàm Kiên không muốn dây dưa, lúc này quơ quơ roi: "Cút nhanh lên.”