Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 206: Không Thiếu Tiền

Cập nhật lúc: 2024-09-23 09:27:24
Lượt xem: 64

Sau khi tan học Cố Tiểu Trân tìm cô Trần xin nghỉ, chuẩn bị trở về nhà thăm ông nội, Túc Miểu cùng cô ấy đi ra cổng trường.

"Miểu Miểu, mình đã không nghe lời bạn..., bạn có giận mình không?" Đột nhiên, Cố Tiểu Trân lên tiếng hỏi.

Túc Miểu không nghĩ đến cô ấy sẽ hỏi như vậy, lắc đầu, nói ra: "Vậy bạn sẽ bởi vì mình không đi cùng mà tức giận sao?"

Cố Tiểu Trân liên tục khoát tay, kích động nói: "Đương nhiên sẽ không."

Túc Miểu mỉm cười: "Mình cũng sẽ không tức giận. Chúng ta là bạn bè, ở vị trí ngang nhau. Nếu như bạn cái gì cũng phải nghe lời mình đấy, không có chủ kiến của mình, vậy thì không gọi là bạn bè rồi."

Tựu như cô sẽ không vì Cố Tiểu Trân mà đi làm khó Hàn Lặc.

Cô cũng không hi vọng Cố Tiểu Trân đem quá nhiều tinh lực cùng tình cảm ký thác vào trên người mình, bởi vì, đảm nhận sự tín nhiệm của một người cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Đối với người chỉ lo thân mình như cô mà nói, càng thích nhạt như nước, quân tử chi giao.

Túc Miểu có thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì, cô không cảm thấy là có chỗ nào không đúng, thậm chí cô cũng hi vọng Cố Tiểu Trân có thể kết giao với nhiều bạn bè hơn nữa.

Cố Tiểu Trân nghe cô nói xong, ngẩn người, trong mắt toát ra một tia xấu hổ.

Là cô ấy hạ thấp Túc Miểu!

Cô ấy cho là mình muốn dung nhập với tập thể, khát vọng được chấp nhận thật đáng xấu hổ, đối với Túc Miểu mà nói tương đương với việc bị bạn bè phản bội, cho nên cô ấy không dám nói ra những gì mình đang nghĩ, cô ấy sợ sẽ mất đi người bạn duy nhất.

Kỳ thật không phải, bạn của cô ấy là người có tấm lòng rộng mở.

"Cảm ơn bạn, Miểu Miểu."

Túc Miểu cười tủm tỉm: "Cám ơn cái gì, chồng của minhg đến rồi, đi trước đây, ngày mai gặp ah."

Cố Tiểu Trân cũng cười, dưới ánh trời chiều chiếu rọi xuống, sau lưng như mọc ra một đôi cánh, giống như một con bướm mới phá kén chui ra, cô ấy gật đầu: "Ừ, ngày mai gặp!"

Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt đã đến cuối năm.

Túc Miểu nghênh đón cái tết đầu tiên của cô cùng Hàn Lặc.

Công ty mậu dịch của Hàn Lặc trải qua hơn nửa năm phát triển, đã từ hơn mười người phát triển đến 50 người, Túc Miểu cũng chuyển từ lớp hội họa Trung Quốc sang học thiết kế.

Việc đi nghe các khóa học liên quan đến thiết kế thời trang thực chất đến từ một sự tình cờ.

Một ngày nọ,cô cùng Cố Tiểu Trân hẹn đi cọ một lớp lịch sử, không ngờ cô lại tìm nhầm phòng học, mơ mơ màng màng nghe về sự thay đổi của quần áo và trang sức cho tới trưa. Nghe còn rất thú vị, liền nghe hơn phân nửa học kỳ.

Sau đó làm hai bộ quần áo phù hợp với thẩm mỹ hiện tại, để cho Thái Phán Lan bán dùm.

Thái Phán Lan nghe cô không thêu thùa để kiếm mấy trăm mấy ngàn, ngược lại lại đi làm quần áo kiếm hơn 10 đồng, thật sự vô cùng đau đớn, giống như tiền trong túi quần mình đang vỗ cánh bay đi vậy.

Lại thấy Túc Miểu thật sự quá có chủ kiến, khuyên như thế nào cũng không nghe.

Cô còn cố ý đem hai bộ y phục kia bán với mức giá cao, hắc, đoán xem giờ sao?

Một tuần lễ sau thật đúng là bán được rồi, việc này mơ hồ như đã gặp quỷ vậy.

Lúc Thái Phán Lan đến tìm Túc Miểu nói đến việc này, không khỏi hỏi nhiều lần: "... Em gái, xác định không tìm phải kẻ lừa gạt chứ?"

Túc Miểu ôm bụng cười cười to: "Vậy chị cứ xem như em tìm kẻ lừa gạt, chuyên đưa tiền cho chị a."

Thái Phán Lan nghĩ vậy, cũng đúng.

Chỉ cần bán được chị ta cũng có thể rút một phần trăm tiền lời, Túc Miểu chỉ cần không ngốc, sẽ không có khả năng làm chuyện như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-206-khong-thieu-tien.html.]

Chị ấy nghĩ một một hồi cũng không ra sao lại có người ngốc tiêu số tiền như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bất quá không quan trọng, Thái Phán Lan ngồi lại gần Túc Miểu: "Chị thấy chất vải cũng rất bình thường đấy, chủ yếu là kiểu dáng đẹp mắt, nếu không thừa dịp lễ mừng năm mới làm tiếp vài món? Nhiều người chọn tổ chức đám cưới vào dịp cuối năm và đầu năm, chúng ta làm thêm vài bộ phù hợp với những ngày lễ này, khẳng định không lo không có người mua."

Túc Miểu nghe vậy, liên tục khoát tay: "Cuối năm quá nhiều việc vặt, không có thời gian."

Cô cùng Hàn Lặc còn phải quan tâm đến chuyện quà cáp của 4 nhà đây này.

Hàn gia cùng Xa gia rất dễ xử lý đấy, một người đến trung tâm thương mại mua chút đồ dùng đắt tiền, đẹp mắt có mặt mũi là được, người còn lại đơn giản hơn, thịt dầu gạo mì, và tiền dưỡng lão, đảm bảo đem hai người Xa Mãn Đồng dỗ đến không nói nên lời không tốt.

Ngược lại là Đàm gia cùng Túc gia, phải tốn chút tâm tư.

Túc Miểu đối với chuyện làm quần áo này coi như có tâm đắc, cũng có ý định từ từ bộc lộ kỹ năng thêu thùa của mình, còn muốn thừa dịp cuối năm người lớn hai nhà mỗi người một bộ đồ mặc bên ngoài.

Mặc dù học ra một tay nghề như vậy trong nửa năm là chuyện làm cho người ta phải chú ý, nhưng cũng không thể luôn che giấu đợi mọi chuyện bại lộ.

Ba mẹ nếu hỏi, cô sẽ mặt dày mày dạn nói mình là một thiên tài.

Về phần nguyên thân học tập không giỏi? Vậy khẳng định không phải vì đầu óc không tốt, mà do học không đúng chuyên ngành.

Vì thể căn biệt thự nhỏ ở số 11 lại bước vào thời kỳ tân trang rồi, công nhân tăng giờ làm việc để sửa sang một phòng làm việc.

Nghĩ đến chuyện này, Túc Miểu cũng cảm thấy buồn cười.

Hàn Lặc sáng sớm hôm đó nói muốn dời qua ở, kết quả cuối mùa đông cô lười dọn, Hàn Lặc cũng lười theo.

Anh kéo vài ngày, em kéo vài ngày, liền thành như bây giờ, mùi nhà mới đã sớm tản, nhưng cô cùng Hàn Lặc còn ở lại khuê phòng của mình.

“Em sẽ làm một bức thêu khác cho chị trong năm tới, được không?”

Thái Phán Lan nghe nói như thế, liền trở mặt trong một giây như diễn viên kịch vậy: "Được chứ, sao lại không được, chị nghĩ với tay nghề của em ah, phải thức khuya dậy sớm mà thêu, ngừng một ngày sẽ chậm trễ bao nhiêu tiền ah, em hơn nửa năm mới cho chị một bức, ai!"

Nói xong, liền thấy Đỗ Kim Sinh mang theo hai thùng gỗ từ nhà bên cạnh đi ra.

Hai người quen biết nhau, Thái Phán Lan liền đi ra ngoài cùng bà ấy bắt chuyện, lại hiếu kỳ bà ấy đến nhà bên cạnh làm gì, lúc đi qua nhìn coi, mới phát hiện giữa hai căn nhà này không có tường ngăn hoàn toàn.

"... Ông trời của tôi ơi, em làm ơn đừng nói với chị, căn nhà bên cạnh đã bị hai vợ chồng em mua lại nha."

Túc Miểu cười cười, không nói.

Thái Phán Lan dò xét bên này, dò xét bên kia, thỉnh thoảng chậc chậc hai tiếng: "Xem như đã rõ vì sao em lại lười như vậy rồi, đây là không thiếu tiền ah."

Túc Miểu vẫn cười.

Lời này không dễ tiếp, khiêm tốn vài câu a, lộ ra quá dối trá, nói thực ra là Hàn Lặc rất có năng lực kiếm tiền, lại cho người ta một loại cảm giác khoe khoang.

Tuy Hàn Lặc xác thực rất lợi hại.

Mới nửa năm mà số tiền giao cho cô nhiều đến mức không ai dám tin.

Túc Miểu thường xuyên lo lắng công ty của anh sẽ thiếu vốn lưu động mà đóng cửa, nhưng trước mắt xem ra, công ty đang hoạt động rất tốt, còn có xu thể muốn mở rộng thêm một bước.

Đợi Thái Phán Lan rời đi, Túc Miểu mang theo chè trôi nước tự mình làm đi đến nhà số mười tám, cùng ông ngoại bà ngoại ăn chè trôi nước, nhân tiện đo người cho bọn họ.

Ngũ Mộc Lan biết được gần đây cô đối với việc làm quần áo có hứng thú, mừng rỡ làm người mẫu cho cô.

Ngược lại cũng không hy vọng xa vời Túc Miểu làm được những bộ quần áo giống như những người thợ có kinh nghiệm lâu năm, bất quá trẻ nhỏ nha, có hứng thú lại không đi sai đường, bà sẽ luôn có thái độ cổ vũ ủng hộ.

"Bà ngoại, cháu nhất định sẽ làm cho bà một bộ đẹp nhất, mấy người già trong hẻm sẽ phải ghen tỵ với bà.”

Loading...