Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 202: May Là Em Không Ngốc
Cập nhật lúc: 2024-09-23 09:27:19
Lượt xem: 53
Thứ bảy Túc Miểu ở nhà máy ngây người một ngày.
Ngày kế tiếp tới trường học, không nghĩ tới trong phòng học to như vậy chỉ có hai người.
Cô ngẩn ra trong chốc lát, cho là mình đi nhầm phòng học đây này.
Vừa hỏi mới biết những người khác đều đi tham gia buổi vũ hội do chị Phương Di tổ chức. Từ buổi tối thứ sáu sau khi tan trường cho đến bây giờ cũng không gặp bất cứ ai nha.
Túc Miểu nóng nảy: "Vậy Cố Tiểu Trân đâu rồi, cô ấy cũng không tới sao?"
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, cũng không rõ lắm: “Khả năng là cùng đi với bọn họ.”
Vốn đêm đó bọn hắn cũng muốn đi đấy, nhưng một người trong đó bị đau bụng, thượng thổ hạ tả, chân tay mềm nhũn, người khác chỉ có thể lưu lại đưa hắn đi bệnh viện.
"Tôi nằm bệnh viện hai ngày, buổi sáng mới trở về, không biết bọn hắn có trở về không."
Sắc mặt Túc Miểu chợt biến.
"Ai nha, khẳng định là đã xảy ra chuyện, chúng ta tìm phụ đạo viên đi."
Cố Tiểu Trân luôn chăm chỉ đến lớp, nếu như không phải gặp tình huống đột ngột, cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ học.
Túc Miểu lập tức biết đã xảy ra chuyện xấu.
Cô đi hai bước, ý thức được chính mình không biết phụ đạo viên, dù sao chỉ là sinh viên dự thính, trường học bất luận có hoạt động gì, phụ đạo viên tổ chức họp lớp cho tới bây giờ đều chưa từng thông báo cho cô, lúc này cũng chỉ có thể để cho hai người kia dẫn đường.
Hai người kia nghe thấy khả năng đã xảy ra chuyện, cũng sẽ lo lắng, nhanh chóng chạy đến văn phòng.
Túc Miểu bình thường ít vận động, chạy chậm, chạy chưa được 300m bên eo đã ẩn ẩn đau, vừa chạy vừa thở, nhưng nghĩ đến Cố Tiểu Trân khả năng đúng như Hàn Lặc nói, đã bị bắt đi, cô cũng không dám thả chậm tốc độ.
Ở khoảng cách ngắn như vậy, cô như một chú chó già sắp chết, kiệt sức chỉ muốn thở hổn hển một hồi.
Toàn bộ chỉ được chống đỡ bằng ý chí.
Trong văn phòng, phụ đạo viên kinh ngạc đứng lên.
"Cái gì? ? Trong lớp có 11 bạn học không đến lớp?"
Trán đầy mồ hôi, họ lo lắng gật đầu: “Cô Trần, bọn hắn nhận được lời mời của Phương Di, tham gia vũ hội nhà bọn họ tổ chức, ngài có thể liên hệ với Phương Di không?"
Cũng trách bọn họ quá sơ ý, rõ ràng Phương Di đã từng nói qua nhà mình ở chỗ nào, nhưng lúc ấy bọn hắn lười biếng, nghĩ thầm chỉ cần có một người nhớ kỹ là được rồi, căn bản không chăm chú nghe.
Cô Trần gấp đến độ đi qua đi lại.
Cô ấy là một cố vấn đại học, người chủ yếu tư vấn về tư tưởng và chính trị cho sinh viên, không giống tiểu học trung học còn phải đi thăm hỏi các gia đình, cô ấy chỉ biết Phương Di là người địa phương, cụ thể ở đâu cô ấy không biết.
Ba người vẻ mặt đau khổ, không biết làm gì, Túc Miểu cuối cùng đã tới.
Cô cúi người thở từng ngụm từng ngụm, đợi đến khi hơi thở ổn định lại, lập tức đem suy đoán của mình nói với cô Trần.
Cô Trần nghe xong liền choáng váng.
Lúc này lắc đầu : "Điều đó không đủ ah, nếu như bị đội duy trì trật tự mang đi, nhất định sẽ đến trường học xác minh thân phận của bọn hắn, nhưng bọn tôi không nhận được thông báo ah."
Túc Miểu sững sờ, cô xem không ít sách, nhưng tuyệt không bao gồm pháp luật, nghe nói như thế liền trợn tròn mắt.
"... Bằng không, chúng ta đến đồn công an báo án, chỉ nói có sinh viên mất tích, cô Trần cô cảm thấy như vậy có thể chứ?"
Cô Trần suy nghĩ, đây miễn cưỡng cũng là một biện pháp.
Liền để cho ba người Túc Miểu trở về phòng học đợi giáo viên dạy học, đem tình huống hôm nay nói rõ một chút, còn cô ấy đi đến đồn công an hỏi một chút tình huống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-202-may-la-em-khong-ngoc.html.]
Túc Miểu suy nghĩ, mình không có học tịch, cũng không cần điểm danh, không bằng cùng đi.
Cô Trần gật đầu: "Được, hai chúng ta đi."
Đồn công an gần nhất nằm ngay đối diện ngõ Văn Hoá.
Sau khi các cô nói rõ tình huống, cảnh sát nhân dân ở đồn công an đặc biệt phụ trách, lập tức gọi điện thoại cho văn phòng duy trì trật tự thành phố, sau khi nói chuyện một hồi mới biết nhóm người Cố Tiểu Trân quả thật đã bị bắt.
Cảnh sát nhân dân: "Ngay tại trung đoàn đường Phúc Yên bên kia đấy, gặp được chút tình huống đặc biệt, vẫn còn giữ bí mật điều tra."
Hai người Túc Miểu lại nhanh chóng chạy đến đường Phúc Yên.
Sau khi hỏi xong mới biết, trong nhà Phương Di tra ra có chất cấm, tất cả mọi người có mặt đều không thể biết và không ai sẵn sàng giải thích nguồn gốc, vì vậy bọn họ đã giam giữ mọi người để kiểm tra từng người một trước khi thả họ ra.
Không ai được phép đến thăm cho đến khi điều tra rõ ràng.
Từ trung đoàn đi ra, cô Trần lập tức quay trở lại trường học đem việc này báo cáo đến lãnh đạo, Túc Miểu không có tâm tình đi học, lo lắng khoảng thời gian này xử lý khá nghiêm ngặt, bọn hắn sẽ bị phán hơn mấy năm.
Nghĩ đến ông nội đã hơn 70 của Cố Tiểu Trân, nghĩ về đôi mắt đầy mong đợi và hy vọng vào tương lai, cô cảm thấy hơi nghẹn ngào.
Nhưng trước khi Hàn Lặc trở về, cô đã thu thập xong tâm tình, không định đem loại tâm tình nôn nóng bất an này truyền sang cho anh.
Nhưng Hàn Lặc thận trọng, nhìn ra cô không yên lòng, mấy câu đã thăm dò ra vấn đề.
Hàn Lặc: "Lo lắng cho bọn hắn?"
Túc Miểu: "Có một chút."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Lặc: "An tâm ngủ, ngày mai anh đi hỏi một chút."
Túc Miểu không nói chuyện, cô quay người, hai người mặt đối mặt, cô nói: "Không cần như thế."
Hàn Lặc hình như là không kịp phản ứng, chậm nửa nhịp hỏi: "Sao vậy?"
Túc Miểu dán tai vào n.g.ự.c anh, nghe tiếng tim đập, bản thân cũng bình tĩnh lại: "Trước hết để cho bọn hắn tra đã, nếu như phán quyết sai anh hãy giúp."
Hàn Lặc nhướn mi, cúi đầu nhìn cô.
"Bạn của em có phải cũng ở bên trong không, thật sự không gấp?"
Túc Miểu biết anh đang suy nghĩ gì, kỳ thật trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn.
Bọn họ là người một nhà, theo lý mượn tài nguyên của chồng giúp đỡ bạn bè không phải là điều không thể.
Nhưng cô lại cảm thấy, hở ra là lại để cho Hàn Lặc nhúng tay, sẽ có người hiềm nghi.
Túc Miểu muốn giúp Cố Tiểu Trân, nhưng cô không phải đồ ngốc, không cần hỏi Hàn Lặc cũng biết dưới loại tình huống này trực tiếp đem người kéo ra, không biết anh sẽ phải bồi bao nhiêu nhân tình đi vào.
Đại não Túc Miểu nhanh chóng chuyển động, rất nhanh liền đem liên lụy và lợi ích trong đó hiểu rõ ràng
Cô lắc đầu: "Đại học An Nam là một trong mười trường đại học hàng đầu cả nước, lãnh đạo nhà trường sẽ không cho phép sinh viên dính líu đến vụ án kiểu này. Vì danh tiếng của trường, họ cũng sẽ thúc giục bên kia điều tra rõ ràng càng sớm càng tốt, miễn là không có ai phạm tội gây ảnh hưởng cho nhà trường, họ sẽ không sao cả.”
Ngoại trừ Kỳ Tử Thực lòng dạ hẹp hòi lưỡi dài kia, những người khác của lớp tranh phong cảnh đều rất bình thường đấy.
Cho dù là Kỳ Tử Thực, cũng chỉ biết nói chút ít lời âm dương quái khí, lại để cho hắn cầm chất cấm, ông trời cho hắn mượn mười lá gan, hắn cũng không dám ah.
Túc Miểu suy đoán những vật kia đại khái là do những diễn viên mang đến đấy.
Thật sự là sâu hại người!
Tiếng cười trầm thấp vang lên, Hàn Lặc xoa nhẹ đỉnh đầu cô: “Cũng may là em không ngốc.”