Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 200: Vừa Nhìn Đã Biết Rất Giàu

Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:36:15
Lượt xem: 65

Bên kia, đại học An Nam.

Lớp học phong cảnh buổi sáng được tổ chức cùng với lớp học về hoa và chim, hai lớp học xoay quanh thư viện cũ để vẽ phác thảo.

Thư viện cổ là một công trình kiến trúc truyền thống, chứa đựng quan niệm nghệ thuật của kiến trúc truyền thống, rất thích hợp cho sinh viên hội họa luyện bút.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cách phác họa của hội họa truyền thống khác với hội họa phương Tây.

Điều đầu tiên học sinh phải giải quyết là vẽ phác thảo các chủ thể trong thực tế và chuyển đổi chúng thành các nét vẽ của dòng tranh trong nước.

Tiếp theo phải chú ý đến kết cấu bố cục.

Thứ ba, lúc vẽ tranh còn phải tham khảo các nét vẽ phối cảnh, sự khác biệt trong cách phác hoạ của các bậc tiền bối, và các đại sư nổi tiếng sử dụng để vẽ cùng một khung cảnh, lại dung nhập với nhận thức của mình để tạo thành phong cách riêng.

Đối với tân sinh viên mà nói, đây không thể nghi ngờ là một việc rất khó khăn đấy.

Mà ngay cả thiên tài được công nhận như Cố Tiểu Trân cũng đã nếm trải sự khó khắn của cửa ải này, càng đừng đề cập đến những người khác, ít dám động bút.

Chỉ có Túc Miểu, bởi vì từ nhỏ đã học vẽ, đem hiện vật thực tế vẽ trên giấy tuyên thành đã trở thành bản năng.

Cô không cần nghĩ phải thay đổi các nét vẽ như thế nào, chỉ cần nhìn lên một cái, bức tranh trước mắt ở trong đại não đã tự động chuyển đổi trở thành nét vẽ thủy mặc.

Đến lúc tan học, người giao ra bài tập hoàn chỉnh chỉ có Túc Miểu.

Cố Tiểu Trân ước chừng vẽ được nửa bức, hầu hết mọi người trên giấy chỉ có rải rác vài nét bút.

"Túc Miểu, tốc độ của cô rất nhanh ah, có thể nói cho tôi biết làm thế nào mới có thể luyện đến trình độ như cô không?"

Túc Miểu cười nhẹ: "Không có gì đặc biệt, tôi vẽ nhiều lắm, tay đã quen thuộc."

"Cô học vẽ bao lâu rồi?" Nghe cô nói vẽ nhiều lắm, liền có người hiếu kỳ.

Túc Miểu trả lời: "Cũng tầm mười năm."

"Oa!" Nghe nói như thế mọi người không hẹn mà cùng "Oa" một tiếng, so với người đã sớm hình thành phong cách lại không có bằng đại học, vài năm sau cũng sẽ không theo chân bọn họ cạnh tranh như Túc Miểu, bọn họ kỳ thật càng để ý Cố Tiểu Trân hơn.

Trước mắt Cố Tiểu Trân vẽ thiếu vài phần linh tính, nhưng cô ấy đã đủ thành thạo để vẽ ra bố cục.

Có người muốn thỉnh giáo cô ấy, Cố Tiểu Trân cũng không giấu diếm.

Cô ấy nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi nói ra: “Đầu tiên chọn bối cảnh làm chủ đạo, sau đó nghĩ tới những bức vẽ đã từng vẽ qua, tìm được chỗ tương tự là có thể vẽ ra.”

Lời này nói ra có chút mơ hồ, có ít người đã hiểu, số còn lại nghe được như lọt vào trong sương mù.

Kỳ Tử Thực lúc này lại âm dương quái khí: "Đây không phải là nói nhảm sao, không muốn nói thì đừng nói chứ."

Cố Tiểu Trân đỏ mặt, tính cách trốn tránh lại muốn nổi lên.

Nhưng lần này, cô ấy không như quá khứ cứ để Kỳ Tử Thực bắt nạt như vậy, mà đánh bạo phản bác: "Kinh nghiệm của bản thân tôi là như thế này. Anh không hiểu là vì…là vì khả năng của anh kém, dù sao thì tôi, tôi cũng đã vẽ ra.”

Nói xong, cô ấy khẩn trương mà nhìn Túc Miểu, Túc Miểu nhếch miệng, giơ ngón tay cái lên với cô ấy.

Khoé miệng Cố Tiểu Trân vểnh lên..., mắt hạnh tràn đầy vui mừng.

Lá gan của cô ấy đã trở nên lớn hơn, còn dám mắng Kỳ Tử Thực a.

Kỳ Tử Thực còn muốn nói lại, bạn học đã nhanh tay lẹ mắt mà vội vàng đem người túm đi. Những người khác cũng cười khoa trương Cố Tiểu Trân lợi hại, không hề như lúc khai giảng cô lập cô ấy như vậy.

Kỳ thật tuổi của bọn hắn cũng không lớn, lòng dạ có thể hiểm ác đến cỡ nào chứ? Đơn giản là đi theo số đông, đã trở thành số đông im lặng.

Nên cũng đã thành người cô lập Cố Tiểu Trân.

Một khi có một người tới gần Cố Tiểu Trân, loại không khí cô lập này lập tức bị đánh vỡ, trừ phi bọn hắn lại liên hợp lại cô lập người thứ hai.

Nhưng mà Túc Miểu chỉ là sinh viên dự thính, đối với bọn hắn không tạo thành uy hiếp, rât khó để một nhóm nhỏ của lớp tranh sơn thuỷ duy trì một thái độ thống nhất với Túc Miểu, thời gian dần qua, đã có người bắt đầu tiếp xúc với Cố Tiểu Trân.

"Tiểu Trân, Túc Miểu, vũ hội tối nay, hai người nhớ đến ah."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-200-vua-nhin-da-biet-rat-giau.html.]

Người nói chuyện tên là Phương Di.

Chị gái của cô ta, Phương Khả là một diễn viên điện ảnh. Buổi khiêu vũ vào ban đêm thật ra được Phương Khả tổ chức để chào mừng bộ phim được công chiếu, ngay từ đầu chỉ mời những diễn viên khác cùng tổ, về sau cảm thấy quá ít người, mới nói em gái mời thêm bạn học tới cho náo nhiệt.

Phương Di thích náo nhiệt, nên đã mời tất cả mọi người của lớp tranh phong cảnh.

Cũng không bỏ qua người ngoài biên chế như Túc Miểu.

Túc Miểu trước tiên cảm ơn lời mời của cô ta, rồi nói: "Tôi không đi được, chồng tôi hôm nay hiêm khi được nghỉ, chúng tôi đã có sắp xếp khác."

Túc Miểu không che giấu chuyện đã kết hôn, không chỉ các bạn học ở lớp tranh phong cảnh biết, bạn học của những lớp khác cô từng cọ qua đều biết.

Nghe cô nói như vậy ngược lại không cảm thấy kỳ quái, chỉ khuyên nhủ cô nên trở thành một cô gái của thời đại mới, đừng đem tất cả tinh lực tập trung cho gia đình, còn nói ra đêm nay ai sẽ xuất hiện, ý đồ câu dẫn cô quan tâm.

Đáng tiếc Túc Miểu thích xem TV, lại không quá chú ý những người diễn viên kia tên gì, nghe xong cũng không quá hứng thú.

Cố Tiểu Trân lại có chút khó xử.

Sau khi kết bạn được với Túc Miểu, cô ấy có chút lòng tham mà hy vọng có thể có thêm nhiều người bạn hơn nữa.

Cô ấy muốn dung nhập với bọn họ.

Lời mời của Phương Di giống như chìa khoá để cô ấy dung nhập vào tập thể, phát ra sức hấp dẫn khó có thể kháng cự.

Thử nghĩ thoáng một phát, tất cả mọi người đều đi, chỉ có cô ấy không đi thì sẽ trở thành người không thích sống chung sao?

Cố Tiểu Trân biết Túc Miểu khác với tất cả mọi người, tuy Túc Miểu không chủ động đề cập qua, nhưng ở chung lâu rồi, cô ấy có thể nhìn ra Túc Miểu sinh hoạt rất như ý, không cần vì cuộc sống mà bôn ba, cũng không cần vì một chút cơ hội sau khi tốt nghiệp mà đem hết toàn lực để học tập.

Cô ấy thật sự rất hâm mộ Túc Miểu.

Nhưng cô ấy không ghen tỵ, bởi vì người với người vận mệnh vốn là không giống nhau.

Túc Miểu muốn đi học, cô ấy lại không được; Túc Miểu có thể không cùng những người khác kết bạn, cô ấy cũng không được.

Những "Chênh lệch" này thúc đẩy cô ấy đối với lời mời lần này động tâm không thôi.

Nhưng Túc Miểu đã nói, những thành phố khác đối với những gia đình tổ chức vũ hội tra rất nghiêm, dễ dàng gặp chuyện không may, cô ấy cũng không tránh được sợ hãi.

Cố Tiểu Trân còn nghĩ đến ông nội ở trong nhà đang đợi cô ấy trở về cùng đi bán đồng nát đây này.

Cô ấy do dự một chút, những vẫn từ chối: ". . . Tôi, tôi cũng không đi được, tôi buổi tối phải về nhà."

Câu trả lời của cô ấy nằm ngoài dự đoán của Phương Di.

Cố Tiểu Trân là người vô cùng đơn giản, tâm tư của cô ấy rất dễ hiểu, Phương Di cho rằng nhận được lời mời của mình, cô ấy nhất định rất vui vẻ, không nghĩ tới cũng cự tuyệt.

"Vì sao?"

Cố Tiểu Trân im lặng: "Tôi phải về nhà chăm sóc ông nội."

Phương Di gật đầu, có chút không yên lòng: "Lần sau mời cô cô không được từ chối."

Vốn người cô ta muốn mời cũng không phải là Cố Tiểu Trân, mà là Túc Miểu.

Chỉ là Túc Miểu cùng các cô cũng không thân cận, chỉ là gật đầu xã giao, cô ta không thể thoải mái mà mở miệng, mới sửa lại mà mời Cố Tiểu Trân, thuận tiện lại mời cô.

Túc Miểu đã không đi, vậy Cố Tiểu Trân có đến hay không cũng không quan trọng.

Cố Tiểu Trân không biết nội tình, thấy Phương Di ôn nhu mà cười cười, sắc mặt cô ấy cũng thả lỏng không ít, gật đầu: "Được, nhất định."

Túc Miểu cất kỹ đồ dùng, tạm biệt Cố Tiểu Trân rồi mới chậm rãi đi ra cổng trường.

Phương Di phải giúp chị gái chuẩn bị vũ hội, trùng hợp buổi chiều cũng là hai lớp chuyên ngành lớn, nên không có ý định lên lớp. Lúc ra đến sân trường vừa vặn nhìn thấy Túc Miểu đang ở phía trước cách đó không xa, cô ta nhấc chân đi về phía trước vài bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại ngừng lại, lựa chọn không nhanh không chậm đi theo phía sau Túc Miểu.

Đến cổng trường học, liền thấy Túc Miểu đi thẳng đến một chiếc xe ô tô con màu trắng.

Cô ta không thấy bộ dạng người trong xe, nhưng lại nhớ kỹ bộ dạng chiếc xe, cùng với biển số xe 31-00666, vừa nhìn đã biết rất giàu có.

Loading...