Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 188: Mẹ Đánh Bằng Bằng.
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:35:59
Lượt xem: 41
Thằng bé rụt rè đẩy cánh cửa mở ra một đường nhỏ, chỉ lộ ra nửa cái đầu.
Thấy Túc Miểu cùng Liễu Ngọc Tú, Bằng Bằng thoáng một phát lùi đầu về, Túc Miểu chợt nghe được tiếng bước chân chạy đi.
Cô kéo cửa ra, chỉ thấy tiểu gia hỏa núp ở trên giường, chăn che kín đầu, bờ m.ô.n.g cùng chân lộ ra bên ngoài. Túc Miểu cười khúc khích, trên mặt Liễu Ngọc Tú cũng mang theo nụ cười sủng nịch.
"Bằng Bằng, ăn cơm nào."
Túc Miểu trực tiếp đi qua, vỗ một cái trên mông: "Đừng trốn nữa, nhanh chóng cùng bà nội và cô cô xuống lầu ăn cơm."
Tiểu gia hỏa vẫn ở trong chăn bò lên, hỏi: "... Mẹ đâu rồi?"
Túc Miểu quay đầu lại, cùng Liễu Ngọc Tú liếc nhau, trong mắt hai người có sự bất đắc dĩ giống nhau.
Túc Miểu đang muốn kiếm cớ lừa gạt cháu trai nhỏ, chỉ thấy Liễu Ngọc Tú đi qua đem đứa nhỏ từ trong chăn ôm ra, ôn nhu nói: "Mẹ quay trở lại nhà ba mẹ của mình rồi, về sau cháu ở đây cùng ông bà nội, được không nào, Bằng Bằng?"
Túc Miểu khẩn trương mà nhìn một đoàn dưới chăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô đã quên bộ dạng của mình lúc sáu tuổi như thế nào rồi, không thể nhớ nổi một đứa trẻ sau tuổi nghe được những lời này sẽ có cảm giác thế nào, hay sẽ phản ứng ra sao.
Tiểu gia hỏa trầm mặc một hồi, nhìn Liễu Ngọc Tú, trưởng thành sớm mà hỏi: "Bà nội, về sau cháu sẽ không sống cùng mẹ nữa sao?"
Những lời ông ngoại, bà ngoại cùng mẹ nói thằng bé đã nghe được, sống như một goá phụ, muốn bồi thường, nó vẫn không hiểu được hết ý tứ trong đó, nhưng nó nhớ kỹ một câu, mẹ nói, hận vì đã gả cho ba ba, hận vì đã sinh ra nó.
Nghĩ được như vậy, tiểu gia hỏa buồn bã cúi đầu xuống.
Liễu Ngọc Tú gật đầu.
Hai người cho rằng đứa nhỏ sẽ khóc náo, không nghĩ đến thằng bé vốn là thở phào một hơi, nhưng rất nhanh khuôn mặt bé nhỏ lại vặn ba thành một đoàn, giống như chờ mong, lại như sợ hãi mà hỏi: "Bằng Bằng nghe lời, sẽ ngoan ngoãn đấy, bà nội đừng đánh Bằng Bằng được không?"
Liễu Ngọc Tú vẻ mặt hồ nghi, nhưng vẫn ôn nhu trấn an đứa nhỏ: "Sao bà nội có thể đánh Bằng Bằng được? Bà nội thương cháu không kịp đây này."
Bằng Bằng trừng mắt nhìn, biểu lộ có chút khổ sở.
Nói ra lời làm cho người ta khiếp sợ: "Nhưng, mẹ đánh Bằng Bằng."
Hồn nhiên không biết chính mình đang tố cáo.
Sắc mặt Liễu Ngọc Tú đại biến, nhanh chóng xốc quần áo của đứa nhỏ lên, trên lưng cùng trên đùi có vài vết nhéo, mấy vết thâm nhỏ đã sắp tiêu tan, rõ ràng không phải gần đây đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-188-me-danh-bang-bang.html.]
Sự phẫn nộ trào lên ngực, Liễu Ngọc Tú nhắm mắt lại, thở ra một hơi, nhịn xuống xúc động ở trước mặt cháu trai mắng to con dâu.
Ôn nhu mà ôm thằng bé nói: "... Đó là mẹ không nghe lời, Bằng Bằng, ba ba biết mẹ đánh cháu không?"
Bằng Bằng lắc đầu, giọng trẻ con thanh thúy: "Không thể nói, ba ba biết sẽ đổi một mẹ khác cho cháu..."
Lời này hiển nhiên là lời mà bình thường Đổng Tuệ đe dọa đứa nhỏ nói ra.
Hơn nữa Túc Mục công tác không thể lúc nào cũng ở nhà nên đã không nhận ra.
Liễu Ngọc Tú lột sạch quần áo của đứa nhỏ, đợi khi thấy hai vết đỏ dài mới trên mông, Túc Miểu cũng muốn mắng chửi người rồi.
Đây là một người mẹ sao.
. . .
Dưới lầu, Hàn Lặc cất kỹ quân cờ, đặt bàn cờ lên giá bên phải phòng khách theo chỉ dẫn của bố vợ, quay lại thì thấy vợ cau mày, thở phì phì mà đi xuống lầu.
Vừa định hỏi cô làm sao vậy, liền thấy mẹ vợ dắt một đứa bé gầy giống như cây gậy trúc đi theo sau lưng Túc Miểu.
Đứa bé nhút nhát rụt rè, sắc mặt của hai mẹ con đều không tốt, Túc Vệ Quốc cũng chú ý tới: "Sao vậy, nguyên một đám sắc mặt khó coi như vậy."
Liễu Ngọc Tú không ở trước mặt Bằng Bằng nói gì về mẹ của nó, đúng lúc con trai trưởng dẫn hai đứa cháu gái trở về, bà kìm nén cơn tức giận và nói anh cả đưa 3 đứa trẻ ra ngoài mua đồ ăn vặt.
Vừa nghe đến kẹo đường cùng kem, Nhạc Nhạc "Ah a" hoan hô, thấy Bằng Bằng chậm rì rì đấy, chủ động tiến lên dắt tay của thằng bé, nhiệt tình giống như mặt trời nhỏ: "Anh là anh trai sao? Nhanh lên, nhanh lên, chúng ta cùng đi mua đồ ăn ngon!"
Dù sao cũng là trẻ con, không nhớ lâu.
Mới đầu có chút bị Nhạc Nhạc nhiệt tình hù đến, nhưng rất nhanh liền vui tươi hớn hở theo sát hai chị em chạy đi.
Duy chỉ có công cụ hình người Túc Trì nhịn không được thở dài.
Hắn mới về đến nhà, lại sắp phải ra cửa? ?
Thấy mẹ ruột đã tức giận xuyên biên giới rồi, hắn cũng không nói gì, chỉ phải thành thành thật thật ra cửa xem bọn nhỏ.
Đợi một lớn ba nhỏ ra cửa, Liễu Ngọc Tú mới đem chuyện Đổng Tuệ đánh đứa nhỏ nói ra, lúc này một nhà chỉ cảm thấy may mắn cuộc ly hôn này diễn ra suôn sẻ, Túc Vệ Quốc tức giận đã gọi điện cho bộ phận liên quan ngay tại chỗ, xin nhờ bên kia sớm chút đem chứng nhận ly hôn xử lý xong.