Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 187: An Ủi.
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:35:57
Lượt xem: 46
Túc Miểu không biết nấu ăn, nhưng dưới sự hướng dẫn của Ngô Hồng Ngọc, vẫn làm ra được hai món ăn tươm tất.
Một món dưa leo đập dập trộn lên, một món ớt xanh trứng muối.
Cũng không cần kỹ năng, chỉ cần đem đồ gia vị trộn lẫn đều đặn hương vị cũng không chênh lệch lắm.
Hai món rau trộn bình thường trải qua bàn tay trang trí của cô lập tức trở nên cao cấp sang trọng hơn mấy lần, Ngô Hồng Ngọc thấy vậy cũng không ngừng khen ngợi, làm cho Túc Miểu rất xấu hổ.
Con dâu nhà người ta vào được phòng bếp, ra được phòng khách.
Cô nha, chỉ có thể coi là ra được phòng khách, vào được phòng ngủ, phòng bếp đời này cũng đừng nghĩ đến.
Túc Miểu cũng chỉ cảm khái một chút như vậy, ra khỏi phòng bếp liền tươi cười cười: "Cha, Hàn Lặc, chuẩn bị ăn cơm đi."
Đem rau trộn bưng lên bàn, lại quay trở lại phòng bếp lấy bát đũa.
Nghe nói Liễu Ngọc Tú ở trên lầu nghỉ ngơi, Túc Miểu nhẹ chân nhẹ tay lên lầu gọi bà rời giường.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, cũng không đợi bên trong đáp lại liền đẩy cửa ra đi vào trong phòng: "Mẹ, ăn…"
Lời nói còn chưa nói xong, liền thấy Liễu Ngọc Tú đang lau nước mắt, nụ cười của Túc Miểu lập tức thu liễm rồi, bước nhanh đến, ân cần nói: "Mẹ, làm sao vậy, tại sao mẹ khóc?"
"Mẹ không có chuyện gì, đi, xuống lầu ăn cơm đi."
Túc Miểu vội vàng lấy ra một cái khăn tay từ trong túi quần thay bà lau nước mắt: "Mẹ, nếu mẹ có tâm sự gì đừng giấu ở trong lòng, mẹ có thể nói với cha, cũng có thể nói với con ah."
Mặc dù không phải con ruột đấy, mấy tháng này tình cảm cô nhận được Liễu Ngọc Tú cùng Túc Vệ Quốc còn thân tình hơn so với hơn mười lăm năm kia, còn chân thành tha thiết hơn.
Trong lòng Túc Miểu rất xúc động, luôn hi vọng bọn họ đều binh an đấy.
Liễu Ngọc Tú miễn cưỡng nở nụ cười, lại thoải mái thở ra một hơi: "Mẹ thật sự không có chuyện gì, anh cả chị dâu con hiếu thuận, anh hai lại chính trực, một lòng vì nước, mẹ lúc trước chỉ lo lắng cho con, hiện tại con cùng tiểu Hàn cũng sống rất tốt, ba của con cũng khen ngợi đứa con rể này rất tốt. Về phần An An..."
Bà thở dài, vẫn lộ ra vài phần u sầu: "Quản không được rồi, về sau cũng mặc kệ."
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Liễu Ngọc Tú nói lời như vậy, Túc Miểu không coi là thật.
Chỉ an ủi: "Vậy thì mặc kệ, dù sao cô ấy còn trẻ tuổi, có rất nhiều cơ hội thử và sai, cũng không phải g.i.ế.c người phóng hỏa, đúng không? Nếu như sau khi kết hôn sống không tốt cũng không phải chuyện lớn gì, đến lúc đó ly hôn là được, mẹ nhìn xem, anh hai và chị dâu hai chẳng phải sắp ly hôn sao? Có thể thấy, trên đời này không có bất cứ rào cản nào là không thể vượt qua, mẹ vì bọn họ mà khóc, còn không bằng dùng nhiều tinh thần hơn cho Bằng Bằng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-187-an-ui.html.]
"Anh hai không có thời gian cùng thằng bé lớn lên, mẹ ruột lại không đáng tin cậy, chị dâu cả còn phải chiếu cố Bình Bình cùng Nhạc Nhạc, Bằng Bằng chẳng phải chỉ có thể dựa vào mẹ cùng cha sao?"
Như cô dự đoán, cháu trai quả nhiên là chủ đề có thể di chuyển lực chú ý nhất.
Liễu Ngọc Tú lúc này lại giữ vững tinh thần: "Bằng Bằng ah..."
Nghĩ đến cháu trai nhỏ như vậy lại không thể sống cùng ba mẹ, bà đau lòng vô cùng.
"Niếp Niếp, con nói đúng. Bằng Bằng không thấy mẹ nhất định sẽ sợ hãi, mẹ phải đi xem thằng bé. Ai, cũng là nghiệp chướng. Sớm biết anh hai con kết hôn lại trở nên như vậy, lúc trước mẹ nên cường thế một chút, không đồng ý để nó lấy Đổng Tuệ. Tuy nói Đổng Tuệ tật xấu không nhỏ, nhưng anh hai con xác thực cũng không phải là người chồng tốt, ba ba tốt, đứng ở lập trường của Đổng Tuệ, có oán hận cũng rất bình thường. Cũng vì anh hai con cách khá xa, bằng không thì ba của con sẽ dùng gia pháp hầu hạ nó..."
Túc Miểu có thể nói gì, đương nhiên là đi theo đậu đen rau muống Túc Mục: "Vâng, anh hai cũng quá không hiểu chuyện rồi. Chờ anh ấy trở về mẹ cùng cha nhất định phải giáo huấn anh ấy một trận."
Cô vừa nói như vậy, Liễu Ngọc Tú ngược lại nhịn không được thay con thứ hai nói chuyện.
Thò tay đ.â.m huyệt thái dương của cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tiểu không có lương tâm, uổng công anh hai con thương con nhất."
Túc Miểu: ...
Cô đây là vì an ủi ai ah.
Liễu Ngọc Tú: "Anh hai con tính tình im lặng, rất biết phân rõ phải trái, nếu như không phải Đổng Tuệ dẫm lên điểm mấu chốt, nó đã không đồng ý ly hôn mà không cần suy nghĩ như vậy."
Đứa con thứ hai của bà như thế nào, người làm mẹ như bà biết rõ.
Túc Miểu sững sờ, thật sự đã gọi điện thoại?
Liễu Ngọc Tú đã nói: "Đó là thật. Lãnh đạo đơn vị thậm chí còn không thuyết phục họ, cũng không biết chị dâu hai của con ở bên kia đã làm gì mà để bao nhiêu người ghét bỏ như vậy.”
Khi một đôi vợ chồng đang có mâu thuẫn, bất luận là ở thời đại nào, người ngoài đều rất ít khi phát biểu ý kiến. Chỉ sợ nói không rõ ràng, thuận miệng một câu liền gây hoạ.
Túc Miểu cũng không thể nghĩ ra Đổng Tuệ đến cùng đã làm gì mới có thể làm cho nhiều người tức giận như vậy.
Liễu Ngọc Tú không nói tiếp nữa, bởi vì Bằng Bằng vừa vặn từ phòng ngủ của anh hai đi ra.
Chương 188. Mẹ Đánh Bằng Bằng.